Nhìn thấy con yêu thú nhỏ kia ra tay, sắc mặt Cổ Hưu thay đổi, liên tục lùi về sau, nhưng tốc độ của con yêu thú nhỏ kia nhanh hơn, chớp mắt một cái đã đi tới trước mặt lão ta.
Cổ Hưu thầm thấy hoảng hốt, vào thời khắc mấu chốt này, lão ta dứt khoát vứt bỏ thân thể của mình, đập tay phải lên bụng mình.
Bùm!
Thân thể vỡ tan, linh hồn của lão ta muốn bỏ chạy.
Đúng lúc này, một tia kiếm quang đột nhiên chém lên người lão ta.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Có chuyện của Độc Cô Phong trước đó, lúc này Diệp Huyên đã sớm chuẩn bị, lúc yêu thú nhỏ ra tay, hắn cũng đã chuẩn bị ra tay, để tránh Cổ Hưu vứt bỏ thân thể, sử dụng linh hồn chạy trốn.
Khi chiêu kiếm này đâm vào linh hồn, Cổ Hưu lập tức trợn tròn hai mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin, vì lão ta không ngờ con yêu thú nhỏ này sẽ ra tay, cũng không hiểu tại sao nó lại ra tay.
Đến chết vẫn không hiểu!
Cổ Hưu chết rồi, Diệp Huyên rút kiếm ra, sau đó lấy nhẫn Xiển U ra bắt đầu hấp thu linh hồn của Cổ Hưu.
Thứ này rất có lợi với hắn, dù không thể nhanh chóng nâng cao thực lực, nhưng từ từ tích lũy, sau này cũng có tác dụng lớn, nhất là với linh hồn của hắn!
Yêu thú nhỏ ở một bên nhìn Diệp Huyên, sau đó lùi lại.
Lúc này nó có hơi kiêng dè Diệp Huyên. Nói đúng hơn là kiêng dè cô gái kia.
Giản Tự Tại!
Cô gái kia… Nó có nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, chứ đừng nói là gặp! Vì thế lúc nhìn thấy Diệp Huyên cầu cứu, nó dứt khoát chọn ra tay, vì sợ Diệp Huyên gọi cô gái kia tới.
Mà bây giờ, nó chỉ mong mấy người Diệp Huyên rời đi, rời đi nhanh một chút!
Phía xa, Diệp Huyên sử dụng nhẫn Xiển U hấp thu linh hồn của Cở Hưu, không thể không nói là cảm giác này rất thoải mái!
Cực kỳ cực kỳ thoải mái, cả linh hồn đều như bay lên.
Diệp Huyên cất nhẫn Xiển U, sau đó xoay người nhìn về phía Độc Cô Huyên và Diệp Liên: “Hai người ở lại đây, con ra ngoài một chuyến”.
Diệp Liên vội ôm lấy cánh tay hắn: “Muội đi cùng với huynh!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ngoan, ở lại đây đi”.
Diệp Liên lắc đầu thật mạnh.
Diệp Huyên cười nói: “Đợi muội trở nên mạnh hơn, sau đó hẳn kề vai chiến đấu với huynh, được không?”
Diệp Liên hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Liên: “Ở lại đây đợi ca ca, còn nữa, đừng hận bà ấy, có biết không?”
Diệp Liên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Không! Nếu không vì bà ấy, ca ca sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, muội sẽ không tha thứ cho bà ấy!”
Nói một hồi, cô bé bật khóc.
Cô bé sẽ mãi mãi không quên những đau khổ mà ca ca phải chịu, mà sở dĩ ca ca chịu khổ như thế là vì người phụ nữ kia rời đi!
Nếu bà ấy không rời đi, ca ca sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy.
Từ nhỏ, cô bé đã căm hận bà ta rồi!
Căm hận vì ca ca!
Nghe thấy lời Diệp Liên nói, Độc Cô Huyên ở cách đó không xa cảm thấy trong lòng đau xót.
Diệp Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệp Liên, cười nói: “Vậy muội có biết mẫu thân là vì cứu chúng ta nên mới rời đi không?”
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, hắn dịu dàng nói: “Nói cho cùng, bà ấy không nợ gì chúng ta cả, còn vì bảo vệ chúng ta mà bị nhốt ở nơi này mười mấy năm… Là chúng ta nợ bà ấy, có biết không?”
Nghe Diệp Huyên nói thế, Độc Cô Huyên lập tức rơi nước mắt.
Diệp Huyên nói tiếp: “Ca ca không hận, muội cũng đừng hận, có được không?”
Diệp Liên im lặng không nói lời nào.
Diệp Huyên cười khẽ: “Hai người ở lại đây chờ huynh, huynh muốn đi giết một vài người”.
Nói xong, hắn xoay người biến mất.
Sau khi Diệp Huyên rời đi, Độc Cô Huyên đi tới trước mặt Diệp Liên, Diệp Liên cúi đầu không nói lời nào.
Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: “Con hận mẫu thân, mẫu thân hiểu, nhưng con có thể cho mẫu thân một cơ hội không? Một cơ hội để bù đắp!”
Diệp Liên vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Độc Cô Huyên nhẹ nhàng kéo tay Diệp Liên, Diệp Liên muốn rút về, nhưng Độc Cô Huyên nắm rất chặt, sau khi thử rút về nhưng không được thì Diệp Liên cũng thôi.
Thấy thế, Độc Cô Huyên lập tức nở nụ cười…
Sắc mặt của con yêu thú nhỏ ở cách đó không xa hơi khó coi!
Bây giờ Diệp Huyên không định đưa hai người này đi… Rõ ràng là muốn coi chỗ của nó là nơi lánh nạn!
Thật ra Diệp Huyên đúng là có ý đó!
Tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Sau khi rời khỏi Vô Gian Luyện Ngục, Diệp Huyên đi thẳng đến nhà họ Độc Cô!
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Độc Cô!
Phải biết rằng Độc Cô Liên kia vẫn chưa chết!
Diệp Huyên vừa rời khỏi Vô Gian Luyện Ngục đã cảm nhận được một hơi thở bao vây lấy hắn!
Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi!
Phải biết rằng bây giờ hắn vẫn đang ẩn nấp trong khí hỗn độn!
Đối phương lại có thể phát hiện ra hắn!
Diệp Huyên đang định xoay người trở về Vô Gian Luyện Ngục thì một lưới ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời của Vô Gian Luyện Ngục, sau đó, không gian xung quanh Diệp Huyên không ngừng run lên, vô số tia sáng tầng tầng lớp lớp chặn lại không gian xung quanh Diệp Huyên!
Bị phát hiện rồi!
Diệp Huyên sa sầm mắt, hắn lấy kiếm Tiên Linh ra, lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện cách hắn không xa.
Ông ta mặc trường bào màu xám, trong tay cầm một cây quạt giấy màu đen, mà ông ta chỉ có một con mắt.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Huyên, cười nói: “Chắc hẳn ngươi chính là Diệp Huyên. Không tệ không tệ, đúng là kỳ tài ngút trời! Đặc biệt là cách ẩn nấp của ngươi, nếu không phải nhờ có trận pháp này, ta cũng không thể phát hiện ra ngươi!”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên: “Nhà họ Cổ?”
Ông ta gật đầu.
Danh Sách Chương: