Diệp Huyên nói: “Khi nãy nó nhìn thấy ta à?”
Bút Đại đạo đáp: “Phải!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vậy vì sao nó không đánh ta?”
Bút Đại đạo im lặng một lát rồi nói: “Có phải cậu bị nhằm vào thành quen nên mắc chứng ám ảnh bị hại rồi không?”
Diệp Huyên: “…”
Bút Đại đạo trầm giọng nói: “Nó và cậu không thù không oán, nhằm vào cậu làm gì?”
Diệp Huyên im lặng một lát mới đáp: “Không quen lắm!”
Bút Đại đạo: “…”
Diệp Huyên đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Là chữ ‘Nhân’ này đưa ta đến đây sao?”
Bút Đại đạo đáp: “Đúng!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Nó đưa ta đến nơi này làm gì?”
Bút Đại đạo nói: “Không biết!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Huynh không biết nó à?”
Bút Đại đạo nói: “Không!”
Diệp Huyên cạn lời, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, hắn nhìn chữ “Nhân” trên thân kiếm: “Ngươi có linh, đúng không?”
Chữ “Nhân” đó khẽ rung lên trả lời.
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi có thể biến hình không?”
Chữ “Nhân” đó đột nhiên biến thành một hư ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên quan sát Nhân linh này, sau đó cười nói: “Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
Nhân linh im lặng một lát mới hỏi: “Nhân loại, ta có thể nói thật không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Nhân linh nói: “Thực lực của ngươi quá yếu, ta không muốn đi theo ngươi!”
Nụ cười trên mặt Diệp Huyên lập tức vụt tắt.
Nhân linh nói tiếp: “Ngươi có thể cho ta được tự do không?”
Diệp Huyên lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi không muốn đi theo ta?”
Nhân linh đáp: “Đúng thế!”
Diệp Huyên cười nói: “Bây giờ ta yếu, nhưng sau này ta sẽ mạnh mà!”
Nhân linh hơi do dự, sau đó nói: “Thực lực yếu không phải vấn đề, quan trọng là…’
Nói đến đây, nó đột nhiên im lặng.
Diệp Huyên truy hỏi: “Quan trọng là cái gì?”
Nhân linh nghiêm túc nói: “Quan trọng là ngươi mặt dày quá, đi theo ngươi, ta không chịu được!”
“Chết tiệt!”