Hắn rất tin tưởng Thanh Nhi!
Ngôn Bạn Sơn gật đầu, một khắc sau, nàng ta đâm kiếm về phía trước.
Kiếm Thanh Huyên đâm vào trong vòng xoáy thời không!
Oanh!
Vòng xoáy thời không bắt đầu rung động, sau đó, nó dần trở nên hư ảo trong suốt.
Thấy cảnh này, nét mặt Ngôn Bạn Sơn thay đổi.
Thanh kiếm này thật sự có thể bỏ qua mọi thời không!
Nghĩ đến chuyện này, nàng ta không khỏi nhìn thoáng qua Diệp Huyên, lúc này, nàng ta hơi tò mò về lai lịch của hắn.
Lúc này, vòng xoáy thời không chợt biến mất, một lối đi lát đá xuất hiện trước mặt hai người.
Ngôn Bạn Sơn vội trả kiếm lại cho Diệp Huyên, sau đó đi vào trong.
Diệp Huyên cất kiếm Thanh Huyên, vội vàng đi theo.
Hai người đi xuống thềm đá, chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới một hang núi, hang núi rất rộng lớn, bốn phía nạm ngọc thạch lấp lánh, vì thế, tầm nhìn trong hang núi rất tốt, mà bên trong còn có mùi thơm thoang thoảng bay ra!
Lúc này, Ngôn Bạn Sơn đột nhiên dừng lại, nàng ta nhìn về phía có một cỗ quan tài ở cách đó không xa.
Nhìn thấy quan tài, Ngôn Bạn Sơn thoáng sửng sốt, sau đó, tay phải của nàng ta bắt đầu run rẩy, chẳng những thế, sắc mặt nàng ta cũng hơi tái nhợt.
Thấy cảnh này, Diệp Huyên nhíu mày, chẳng lẽ A Đạo Linh đã chết rồi?
Lúc này, quan tài đột nhiên biến mất, một cô gái xuất hiện trước mặt Ngôn Bạn Sơn và Diệp Huyên!
Cô gái mặc váy trắng, mái tóc dài thắt thành đuôi sam, trông khá là hoạt bát.
Nhìn thấy cô gái, Ngôn Bạn Sơn hơi ngây người, sau đó cung kính hành lễ, run rẩy nói: “Sư tôn…”
Sư tôn!
Nghe vậy, Diệp Huyên nheo mắt, người trước mặt là siêu cấp yêu nghiệt A Đạo Linh sao!
Nhưng hắn phát hiện người phụ nữ trước mặt không phải bản thể!
A Đạo Linh nhìn Ngôn Bạn Sơn trước mặt, cười tươi nói: “Tiểu Bán Sơn,vào khoảnh khắc nhìn thấy quan tài, có phải ngươi cho rằng vi sư đã chết rồi không? Ha ha…”
Ngôn Bạn Sơn nhìn A Đạo Linh, nét mặt vô cùng kiên định: “Không ai có thể gi3t chết sư tôn cả!”
A Đạo Linh cười to, sau đó nói: “Tiểu Bạn Sơn, ngươi khiến ta khá bất ngờ đấy, vì đáng lẽ ngươi phải đạt tới Bán Bộ Vô Cảnh mới có thể phá giải cánh cửa thời không ta bố trí. Nhưng bây giờ ngươi vẫn chỉ là Vô Đạo Cảnh!”
Ngôn Bạn Sơn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Là nhờ thanh kiếm trong tay hắn!”
A Đạo Linh nhìn Diệp Huyên, cười như không cười, Diệp Huyên vội cung kính hành lễ: “Chào tỷ tỷ!”