Diệp Huyên ngạc nhiên.
Sở dĩ Diệp Huyên nhúng tay vào chuyện của Ngụy Lam là vì hắn biết thư viện Quan Huyên không thể không quan tâm đến những gì xảy ra ở Phàm giới.
Giữa bị động ăn đòn và chủ động đánh ra, hắn lựa chọn cái sau!
Muốn đứng vững ở Phàm giới, thư viện Quan Huyên không thể chỉ dựa vào lý tưởng và đạo đức để thu phục lòng người.
Sau đó, Diệp Huyên đưa Ngụy Lam trở về thư viện. Đồng thời, tin tức Ngụy Lam từ hôn cũng nhanh chóng lan truyền khắp Phàm giới.
Việc nàng ta từ hôn, hơn nữa còn gia nhập thư viện Quan Huyên không khác gì một cái tát vào thể diện Đại Ngụy và liên minh Ngân Hà.
Nhưng điều đáng nói là tuy bị mất mặt đến vậy nhưng Đại Ngụy hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì!
Ngụy Nguyên miệng nói đuổi Ngụy Lam ra khỏi Đại Ngụy nhưng thực chất lại không làm vậy.
Rất nhiều người phản đối Ngụy Lam không ngừng đề cập đến việc này nhưng đều bị ông ta ép xuống.
Kết quả sau cùng chính là Ngụy Lam tuy đã ly khai Đại Ngụy nhưng vẫn không bị Ngụy Nguyên tước đi thân phận Điện hạ.
Ít nhất tạm thời là vậy!
...
Liên minh Ngân Hà.
Bên bờ sông nọ, Tiêu Thanh cười hỏi Ngụy Nguyên: “Ngụy Nguyên huynh muốn giấu chiêu sao?"
Suy nghĩ của Ngụy Nguyên đương nhiên không qua được mắt gã.
Ông ta không đuổi Ngụy Lam ra khỏi Đại Ngụy, hiển nhiên là muốn giữ lại một đường lui sau cùng.
Ngụy Nguyên lắc đầu: “Dù sao cũng là con gái ta, Tiêu huynh à. Ta nuôi dưỡng nó suốt bao năm, sao có thể ra tay quá tuyệt tình cho được?"
Tiêu Thanh chỉ cười cười.
Ngụy Nguyên tiếp tục: “Nàng không sai, người sai là Diệp Huyên. Chính hắn đã lừa Tiểu Lam!"
Ông ta nhìn Tiêu Thanh: “Tiêu huynh biết gì không, tên Diệp Huyên đó có bút Đại đạo!"
Có bút Đại đạo?
Lời này khiến Tiêu Thanh nhíu mày.
Việc Diệp Huyên có bút Đại đạo trong tay quả thật khiến gã bất ngờ.
Ngụy Nguyên cứ thế nhìn Tiêu Thanh, không nói lời nào.
Một hồi sau, Tiêu Thanh mở miệng: “Bút Đại đạo đó là giả!"
Ngụy Nguyên sửng sốt.
Tiêu Thanh lặp lại: “Là giả!"
Ngụy Nguyên hạ giọng: “Nếu là thật thì sao?"
Tiêu Thanh cười: “Chỉ có thể là giả”.
Chân mày Ngụy Nguyên nhíu quặp lại theo những lời này.
Tiêu Thanh nhìn ông ta: “Huynh hiểu ý ta chứ?"
Đương nhiên Ngụy Nguyên hiểu được.