Diệp Huyên cười nói: “Đừng căng thẳng, ta sẽ không tính món nợ cũ đâu!”
Mọi người mới yên tâm hơn.
Lúc này, Diệp Huyên nhìn Chương Sứ bên cạnh: “Bắt đầu từ bây giờ, ông sẽ là Giới Thần của Trung Thế Giới!”
Nghe vậy, Chương Sứ sửng sốt, một khắc sau, ông ta vội nói: “Thiếu chủ, thực lực của ta không đủ, ta…”
Diệp Huyên cười nói: “Thực lực không đủ cũng chẳng sao, đợi sau khi ông trở thành Giới Thần của Trung Thế Giới, sẽ có một vài tài nguyên được ưu tiên cho ông!”
Chương Sứ vô cùng mừng rỡ, vội vàng quỳ một chân xuống: “Đa tạ Thiếu chủ!”
Mọi người xung quanh đều nhìn Chương Sứ với ánh mắt hâm mộ.
Trong nháy mắt đã trở thành người đứng đầu Trung Thế Giới!
Tài nguyên mà người đứng đầu Trung Thế Giới có thể nhận được thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, dù bây giờ Chương Sứ chỉ là Thượng Thần Cảnh tầng hai, nhưng có những tài nguyên này, Chương Sứ sẽ có tiền đồ vô lượng.
Rất nhiều lúc, cố gắng không bằng có một chỗ dựa đủ vững chắc.
Lúc này, Diệp Huyên nhìn những cường giả của Trung Thế Giới: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người phải nghe theo lệnh Chương Sứ”.
Mọi người cung kính hành lễ, đồng thanh nói: “Tuân lệnh!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn các Hội trưởng phân hội của Tiên Bảo Các, thấy Diệp Huyên nhìn, mọi người vội cung kính hành lễ.
Diệp Huyên cười hỏi: “Các ông muốn gì?”
Hắn biết những người này đều không thiếu tiền!
Đương nhiên có lấy tiền hắn cũng không có!
Lan Kình dẫn đầu thoáng do dự, sau đó nói: “Diệp thiếu, chúng ta không thiếu tiền, nhưng…”
Diệp Huyên cười hỏi: “Quyền?”
Lan Kình vội vàng gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Dưới Trung Thế Giới, Dương tộc ta còn quản lý bao nhiêu vũ trụ nữa?”
Chương Sứ đáp: “Mấy trăm vũ trụ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Các ông có thể mở phân hội ở mấy trăm vũ trụ này, nếu đã có phân hội, các ông có thể mở thêm, chỉ cần là phân hội của các ông, Dương tộc ta nhất định sẽ ra sức giúp đỡ và phối hợp!”
Nói đến đây, hắn thoáng im lặng, sau đó tiếp tục: “Đợi đến khi gặp Tần Quan cô nương, các ông muốn ta nói gì với nàng?”
Nghe vậy, Lan Kình kích động nói: “Chúng ta hy vọng sẽ được Các chủ thưởng!”
Họ biết Diệp Huyên không có tiền, muốn được hắn thưởng cái gì? Hắn không vay tiền họ đã phải cảm ơn trời đất rồi!
Cho nên họ chưa từng nghĩ đến việc đòi Diệp Huyên thưởng, vì người này còn nghèo hơn cả họ nữa!
Nhưng Tần Quan thì khác!
Diệp Huyên nhìn mấy người họ, sau đó nói: “Đến lúc đó ta sẽ xin thưởng cho các ông, việc này… ta…”
Nói đến đây, hắn chớp mắt: “Các ông hiểu chứ?”