Cô gái đi ra cột tóc đuôi ngựa, tay cầm trường thương!
An Lan Tịnh!
Nữ võ thần đời đầu!
Nhìn thấy nhiều người như vậy, bản thân Diệp Huyên cũng ngây người!
Đang chơi trò gì vậy?
Đến nhiều như vậy?
Đối diện với Diệp Huyên, người đàn ông đứng đầu thần linh song đồng kia nhìn nhóm người bên cạnh Diệp Huyên, vẻ mặt bình tĩnh: “Người, hình như thiếu một ít!”
“Vậy sao?”
Đột nhiên An Lan Tịnh lên tiếng, sau đó, người chưa động thì thương đã ra chiêu!
Vù!
Người đàn ông song đồng kia nheo mắt, cũng đâm thương ra!
Ầm!
Va chạm!
Đối chọi gay gắt!
Rầm rầm!
Thoáng chốc, một làn sóng dư âm thương mang đáng sợ bỗng lan ra từ trong sân!
Thời không xung quanh trong vòng mấy trăm vạn dặm lúc này cũng bỗng chốc trở nên u tối!
Vô Giới khởi động!
Tất cả mọi người đều tiến vào Vô Giới!
Mà ngay lúc này, An Lan Tịnh tay cầm thương bỗng vung lên chắn ngang.
Người đàn ông song đồng nheo mắt, cầm thương chắn ngang.
Ầm!
Trong chớp mắt, người đàn ông song đồng lập tức bay lùi đến vạn trượng, khi hắn ta vừa dừng lại, một thanh trường thương bỗng phá không xuyên tới!
Ầm!
Người đàn ông song đồng lại bị đẩy lùi vạn trượng!
Mà lúc này, An Lan Tịnh bỗng cầm trường thương vung mạnh
Vù!
Thời không trong Vô Giới lập tức bùng nổ!
Đùng đoàng!
Ở phía xa, người đàn ông song đồng bỗng chốc lùi ra mấy vạn trượng!
Vừa dừng lại thì thân xác hắn ta lập tức vỡ nát!
Lúc này, An Lan Tĩnh lại biến mất!
Ở bên cạnh, ông lão song đồng nheo hai mắt, đang định ra tay thì lúc ấy, một luồng kiếm quang bỗng chắn trước mặt ông ta!
Ông lão quay đầu nhìn, chỉ thấy Mộ Niệm Niệm đang nhìn ông ta chằm chằm: “Đấu đơn, đừng có đánh nhóm!”