Càng lúc càng có nhiều khí tức hùng hậu ập đến bao quanh.
Kiếm Điên nhìn khắp bốn phía: “Ít nhất mười lăm Đăng Thiên Cảnh”.
Kiếm Tuyệt: “Một chọi ba, ý kiến gì không?"
Kiếm Điên: “Dư lại ba tên thì sao?"
Kiếm Tuyệt nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Để đó cho ta”.
Kiếm Điên lắc đầu: “Không, bao nhiêu chỗ tốt đó sao có thể để mình ngươi độc chiếm được? Chia hai tên qua đây!"
Kiếm Tuyệt nhìn gã: “Hay ta nhường ngươi cả ba?"
Kiếm Điên trợn mắt: “Ngươi vừa nói gì?"
Kiếm Tuyệt: “Nhường ngươi cả ba”.
Kiếm Điên: “Câu trước đó”.
Kiếm Tuyệt: “Ba tên đó để ta”.
Kiếm Điên gật đầu: “Được!"
Kiếm Tuyệt: “...”
...
Khi dẫn theo đoàn người đến trước Thượng Cổ Thiên giới, Diệp Huyên bị chặn đường.
Bởi một người thiếu niên!
Người này trông chỉ tầm hai mươi tuổi, khoác áo gấm xa hoa, bên hông giắt một thanh kiếm.
Rõ ràng là một kiếm tu.
Thiếu niên cười với họ: “Các vị muốn tiến vào Thượng Cổ Thiên giới sao?"
Diệp Huyên: “Ngươi là người của Thượng Cổ Thiên tộc?"
Thiếu niên: “Vị này là Thiếu chủ Diệp Huyên?"
Diệp Huyên vẫn hỏi: “Ngươi có phải là người của Thượng Cổ Thiên tộc?"
Hai người chẳng ai trả lời ai.
Thiếu niên nói: “Ta là Trần Huyền Chi, đệ tử nội môn của Thượng Cổ Thiên Tông”.
Thượng Cổ Thiên Tông!
Diệp Huyên cười: “Ra là Trần huynh. Chúng ta có việc đến Thượng Cổ Thiên tộc, phiền Trần huynh nhường đường”.
Trần Huyền Chi cười: “E rằng không được”.
Diệp Huyên: “Vì sao chứ?"
Trần Huyền Chi cong môi: “Diệp huynh có điều không biết. Thượng Cổ Thiên giới không cho phép người ngoài tiến vào, xin đừng khiến ta khó xử”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Thượng Cổ Thiên Tông lựa chọn về phe Thượng Cổ Thiên tộc rồi sao?"
Trần Huyền Chi lắc đầu: “Ta không biết. Ta chỉ là một đệ tử nội môn có chức trách trấn thủ nơi này, không để người ngoài tiến vào”.