Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy phải làm sao để thoát khỏi?"
Người đàn ông bất đắc dĩ: “Ta mà biết thì còn ở đây nói chuyện với ngươi làm gì? Bộ vui lắm chắc?"
Diệp Huyên: “...”
Người đàn ông bỗng hỏi: “Tiểu hữu có thể cho ta mượn thanh kiếm được không?"
Diệp Huyên cười: “Đương nhiên”.
Hắn đưa kiếm sang, ông ta nhận lấy, một khắc sau thì biến mất tăm.
Diệp Huyên và Đạo Lăng ngẩn ra.
Hai người nhìn nhau, đồng thời thốt lên: “Cái đậu má!"
Chạy rồi?
Đậu má mình bị người khác lừa ư?
Diệp Huyên như tan vỡ.
Diệp Huyên và Đạo Lăng đều ngây ra như phỗng.
Chạy thật rồi kìa!
Sao lại thế được?
Má!!!
Chẳng ai lại ngờ rằng một người trông đạo mạo đến thế lại bày trò lừa gạt!
Bôi bác vãi!
Nhưng cả hai cũng sinh lòng hoài nghi. Không phải tay này đã chết lâu rồi ư? Vì sao lại có thể lấy cắp thanh kiếm của hiện tại?
Nhưng họ cũng không có thời gian để suy nghĩ. Bởi vì khi kiếm Thanh Huyên bị lấy đi, cả hai không thể nào chống cự lại Tuế Nguyệt Chi Lực kéo đến từ bốn phía như muốn hủy diệt họ.
Bèn vội vã rời khỏi dòng sông Tuế Nguyệt.
Thoát được rồi, thân thể cả hai cũng đã mục nát hết cả.
Bọn họ toát hết cả mồ hôi lạnh.
Suýt nữa là xong đời rồi!
Đạo Lăng gằn giọng: “Không có võ đức, chơi trò hèn hạ! Vô liêm sỉ! Khốn nạn!"
Sắc mặt Diệp Huyên cũng xấu xí vô cùng.
Mẹ nó chứ!
Hắn không ngờ đối phương lại chơi trò mắc dịch đến vậy.
Thứ quái gì thế?