Một kiếm kia mà bỏ xuống thì không chỉ là Thiên Mộ Chi Địa mà là cả Lưu Đày Chi Địa cũng sẽ bị xóa sổ.
Không ai có thể đỡ được một kiếm đó cả!
Lúc này, cô gái váy trắng ven biển chợt hỏi: "Muốn sống không?"
Cô gái váy đen nhìn về phía nàng, cô gái váy trắng nhìn đằng xa nói: "Cầu xin ca ca ta đi! Hắn nói được thì ngươi và tộc nhân có thể sống, nếu không thì ngươi và tộc nhân của mình đều sẽ chết!"
Ca ca!
cô gái váy đen nhìn về phía Diệp Huyên cách đó không xa, giờ phút này, Diệp Huyên cũng đang nhìn cô gái váy trắng.
Thanh Nhi!
Đã lâu không gặp!
Diệp Huyên khẽ hỏi: "Thanh Nhi, giờ muội đang ở đâu?"
Thanh Nhi quay đầu nhìn Diệp Huyên, vẻ lạnh lùng trong mắt bỗng dưng biến mất sạch sành sanh, chỉ còn lại một chút dịu dàng: "Hệ ngân hà!"
Hệ ngân hà!
Diệp Huyên sửng sốt, sao Thanh Nhi lại chạy đến hệ ngân hà rồi?
Thanh Nhi bỗng nhiên hỏi: "Muốn ta tiêu diệt họ không? Chỉ cần huynh gật đầu một cái, mọi người xung quanh kể cả người phụ nữ khinh huynh cũng sẽ biến mất khỏi cõi đời này!"
Diệp Huyên im lặng.
Chỉ cần mình gật đầu thì những người trước mắt sẽ biến mất!
Diệp Huyên cười hỏi: "Thanh Nhi, muội không giết nàng ta là hy vọng có ngày ta tự mình trả mối thù này đúng không?"
Khóe miệng Thanh Nhi khẽ cong: "Đúng vậy! Ta giúp huynh bắt nạt lại và tự huynh đánh trả là hai điều hoàn toàn khác nhau."
Diệp Huyên mỉm cười: "Hiểu rồi!"
Thanh Nhi khẽ gật đầu, mở bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bên cạnh Diệp Huyên bỗng dưng biến mất. Ngay sau đó, nó đã xuất hiện trong tay Thanh Nhi, nàng nhìn thanh kiếm trong tay. Một lát sau, Thanh Nhi kẹp lấy thân kiếm rồi vuốt xuống, chẳng mấy chốc, hai ngón tay của nàng đã kẹp lấy mũi kiếm.
Rắc!
Mũi kiếm của kiếm Thanh Huyên chợt vỡ vụn!
Diệp Huyên thấy cảnh đó thì sửng sốt, không hiểu ra sao.
Thanh Nhi mở tay phải ra, thoáng chốc vô số dòng khí thần bí xung quanh chợt ùa đến. Cuối cùng, chúng tụ lại trên thân kiếm, tức thì mũi kiếm của kiếm Thanh Huyên lại xuất hiện!
Đúc lại mũi kiếm!