Diệp Huyên nhìn về phía trước, thấy một người quen thuộc trên thạch đài không xa.
Thiên Yếm!
Diệp Huyên không ngờ mình lại gặp Thiên Yếm ở đây.
Sao người phụ nữ này lại tới Bạch Trú giới?
Lúc này, Thiên Yếm như cảm nhận được điều gì, nàng ta nhìn về đám người phía xa, khi nhìn thấy Diệp Huyên, nàng ta hơi giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên nàng ta cũng không ngờ lại gặp Diệp Huyên ở đây.
Thiên Yếm do dự một hồi rồi đứng dậy, ngay sau đó, nàng ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đi dạo rồi tới nơi này thôi”.
Thiên Yếm nhíu mày: “Đi dạo loanh quanh thôi?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thiên Yếm im lặng một lúc rồi hỏi: “Ngươi có biết nơi này là đâu không?”
Diệp Huyên trả lời: “Bạch Trú giới!”
Thiên Yếm gật đầu.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Thiên Yếm liếc nhìn xung quanh: “Tới nơi khác nhé?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Hắn cũng thật sự muốn tìm hiểu về Bạch Trú giới này.
Ba người đang định đi thì lúc này một người đàn ông chợt xuất hiện bên cạnh Thiên Yếm, gã ta nhìn Diệp Huyên và Mắt Thần, cười hỏi: “Thiên Yếm, hai vị này là ai vậy?”
Thiên Yếm quay lại nhìn người đàn ông, sau đó vung lên một cái tát.
Chát!
Người đàn ông còn chưa phản ứng lại đã bị tát bay.
Diệp Huyên và Mắt Thần đều ngẩn ra.
Thiên Yếm lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông bị tát bay: “Thiên Yếm? Ta và ngươi rất quen thân à?”
Nói xong nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi”.
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông ở đằng xa nhìn Thiên Yếm với vẻ độc ác, không biết đang nghĩ gì.
Bên kia, Diệp Huyên do dự giây lát rồi hỏi: “Thiên Yếm, hắn là ai?”
Thiên Yếm khẽ đáp: “Con trai của một trưởng lão trong Bạch Trú Thành, thấy gái là nổi ý đồ xấu, giống như ngươi vậy!”
Diệp Huyên vội nói: “Thiên Yếm, cô đừng nói linh tinh, sao lại giống ta được? Mẹ kiếp, Diệp Huyên ta…”
Thiên Yếm ngắt lời Diệp Huyên: “Ý ta là hắn cũng là con ông cháu cha như ngươi!”
Diệp Huyên: “…”
Một lúc sau, Thiên Yếm đưa hai người đến một tửu lâu.