Cậu bé vẫn thắc mắc: “Vì sao yêu thú lại muốn ăn thịt người ạ?”
Ông lão trả lời: “Vì nó đói!”
Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Giống như chúng ta ăn dê, lợn, gà, chó đấy ạ?”
Ông lão gật đầu: “Cũng gần như là vậy”.
Cậu bé nói: “Yêu thú ăn con người, con người ăn động vật, vậy có phải trong mắt động vật chúng ta cũng rất xấu không?”
Ông lão nhíu mày: “Lý Nhị Đan, sao cháu hỏi nhiều thế? Còn nữa, cháu có thể mặc quần vào được không?”
Lý Nhị Đan cười toe toét: “Gia gia, cháu có thể đưa ra một yêu cầu không?”
Ông lão không vui hỏi: “Yêu cầu gì?”
Lý Nhị Đan chỉ vào tiểu hồ lô bên hông ông lão: “Sau khi ông chết có thể cho cháu hồ lô này không? Cháu biết hồ lô này là bảo bối, có thể phát sáng…”
Ông lão lập tức nổi đoá, đứng bật dậy tức giận quát: “Lý Nhị Đan…”
Lý Nhị Đan quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Gia gia, cháu không nói phải đưa cho cháu bây giờ mà, sau khi ông chết thi cho cháu…”
Nói xong cậu đã chạy không thấy bóng dáng.
Ông lão lắc đầu cười rồi lại nằm xuống, đám trẻ con bên cạnh cũng chạy đi chơi.
Lúc này ông lão bỗng nói: “Hai vị ra đi”.
Diệp Huyên ở trong bóng tối nhếch môi cười, thú vị, thế mà đối phương lại phát hiện ra hắn.
Diệp Huyên và người bảo vệ bước ra.
Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên và người bảo vệ, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng ở Diệp Huyên: “Cậu là người ngoài”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”
Ông lão nhìn chằm chằm hắn: “Đây là nơi ở trước đây của Vô Biên, cậu tới đây để tìm ông ấy à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải. Ta tới đây chỉ để xem nơi ông ta từng sống”.
Ông lão trầm giọng: “Cậu biết ông ấy?”
Diệp Huyên gật đầu: “Biết”.
Ông lão hỏi: “Bây giờ ông ấy đang ở đâu?”
Diệp Huyên nói: “Một nơi rất xa rất xa”.
Ông lão im lặng.
Diệp Huyên cười: “Ông là gì của ông ấy?”
Ông lão im lặng một lúc lâu mới đáp: “Một người từng bị ông ấy đánh bại. Ta ở đây chờ ông ấy, chờ ông ấy quay về để đánh với ông ấy một trận”.
Nói rồi ông ta khép hờ hai mắt: “Cảm giác vô địch thật sự vô cùng cô đơn”.
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng ngắc.
Ông lão đột nhiên nhìn Diệp Huyên: “Nói cho ta vị trí cụ thể của ông ấy đi”.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi hỏi: “Ông đã chờ ông ta mấy nghìn năm rồi à?”
Ông lão gật đầu: “Đúng”.