Trung Sơn Vương gật đầu: “Yên tâm đi Ẩn Sát, ta bảo đảm tiểu tử này sẽ không gạt ông. Không bao lâu nữa, chúng ta đều sẽ có thể đạt đến Vô Cảnh trong truyền thuyết”.
Sau một hồi im lặng, Ẩn Sát mới nói: “Chỉ mong là vậy”.
Y thoáng dừng lại: “Cho đến hiện nay, khắp Đạo Lâm giới chỉ có Quân Đạo Lâm và A Đạo Linh là đạt đến Vô Cảnh, mà người đứng sau Diệp công tử..”.
Trung Sơn Vương đang đi ở xa dừng bước, khẽ nói: “Chính vì vậy nên mới đáng sợ, bởi vì điều này có nghĩa rằng Đạo Lâm giới chúng ta không hề ở đỉnh cao vũ trụ...”
Nói rồi ông ta lại bước đi.
Ẩn Sát không nói gì.
...
Cuối tinh không, Diệp Huyên ngự kiếm như sao xẹt, đẩy mạnh tốc độ đến mức cao nhất. Nhờ có Huyết Mạch Chi Lực được kích hoạt cùng kiếm Thanh Huyên mà đám người Tiêu Hiếu nhất thời không đuổi kịp hắn.
Nhưng cũng không bị hắn cắt đuôi.
Sắc mặt Diệp Huyên khó coi cực kỳ.
Hắn nhận ra khi mình vừa cất bước chạy thì cũng hấp dẫn toàn bộ cường giả.
Hiện giờ, sau lưng hắn đang có chừng ba mươi chín Vô Đạo Cảnh.
Ba mươi chín!
Mà đám thi tướng và Vân thần tướng còn chưa tính là cường giả Vô Đạo Cảnh.
Diệp Huyên bật hỏi: “Tiểu Tháp, cha ta sẽ làm gì nếu gặp phải cảnh này?"
Tiểu Tháp im lìm.
Diệp Huyên đen mặt: “Đừng có giả chết!"
Tiểu Tháp: “Chủ nhân mà gặp phải cảnh này sẽ liều mạng”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Ngươi thấy ta liều mạng thì thoát được không?"
Tiểu Tháp: “Không nổi”.
Diệp Huyên: “Vậy ngươi có cách gì?"
Tiểu Tháp im lặng một hồi mới nói: “Lấy tình hình trước mắt, ta đề nghị Tiểu chủ đầu hàng”.
Diệp Huyên: “...”
Đúng lúc này, vùng thời không trước mặt hắn bất thình lình nứt ra, để một cái bóng mờ vụt tới.
Diệp Huyên nheo mắt, bắn kiếm Thanh Huyên trong tay ra.
Roạt!
Thời không xé rách, bóng mờ bị chém bay.
Nhưng chỉ trong một khắc khựng lại đó, đám Tiêu Hiếu đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bị bao vây rồi!