Nhìn lại quá khứ, trước đây hắn đúng là kẻ cà lơ phất phơ, không thiết thực, không hề có ý chí của cường giả!
Hắn cũng nên trưởng thành rồi!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn xoè lòng bàn tay, Tiểu Hồn xuất hiện trong tay hắn: “Tiểu Hồn, sau này ta sẽ không để ngươi gặp chuyện gì nữa đâu!”
Tiểu Hồn nói: “Sau này có chuyện gì thì để Tiểu Tháp gánh đi!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp cười ha hả: “Ta gánh thì ta gánh, bây giờ ta chẳng sợ gì hết!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Hồn: “…”
Lúc này, Diệp Huyên chợt xoè lòng bàn tay ra, một chiếc hộp đen xuất hiện trong tay hắn.
Đây là chiếc hộp hắn lấy ra từ Tiên Bảo Các.
Trong chiếc hộp này có gì đây?
Diệp Huyên tò mò mở hộp ra, trong hộp có một vũ khí kỳ lạ với hình dạng khá kỳ quái, toàn thân màu đen, nửa trước như một cái ống, dài bằng cánh tay người lớn, nửa sau thì không phải cái ống nữa…
Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Đậu má, đây chẳng phải súng sao?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thương?” (Trong tiếng Trung, thương đồng âm với súng)
Tiểu Tháp nghiêm giọng đáp: “Đúng!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Thương khác cái này mà?”
Tiểu Tháp nói: “Đây là súng của hệ Ngân Hà, không phải thương ở đây!”
Của hệ Ngân Hà!
Diệp Huyên quan sát khẩu súng trong hộp, ngờ vực hỏi: “Tiểu Tháp, thứ này có lợi hại không?”
Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Ở hệ Ngân Hà, nó rất lợi hại, nhưng với người tu luyện cấp bậc như mọi người thì thứ này không có tác dụng gì. Đương nhiên, thứ này có thể là do Các chủ đó để lại, hẳn là có chỗ khác biệt”.
Diệp Huyên hỏi: “Vật này dùng thế nào?”
Tiểu Tháp cười đáp: “Rất đơn giản, cứ lên mặt… á nhầm, cứ lên nòng, nạp đạn là dùng được!”
Diệp Huyên nhìn vào trong chiếc hộp, trong đó còn có một chiếc hộp nhỏ nữa, hắn mở ra thì thấy bên trong có mười vật nhọn dài chừng hai ngón tay cái.
Tiểu Tháp nói luôn: “Đây chính là đạn!”
Diệp Huyên nhìn mấy viên đạn đó, hắn phát hiện trên thân những viên đạn này đều có phù văn kỳ lạ, trên đầu những viên đạn này còn có một chấm nhỏ màu đỏ như máu, vô cùng kỳ quái!