Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Diệp Huyên xuyên qua đồng bằng rộng lớn, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy một hẻm núi lớn, trước hẻm núi có hai cánh cửa lớn như núi cao, có thể mơ hồ nhìn thấy đại điện hùng vĩ ở bên trong.

Diệp Huyên nhìn về phía cung điện kia, nhẹ giọng hỏi: “Ma Kha tộc?”

Chiến Quân gật đầu: “Nhưng có lẽ đây không phải sào huyệt của bọn họ, còn việc sào huyệt của bọn họ ở đâu, chắc hẳn chỉ có nhóm người Cung chủ mới biết”.

Trọc nhẹ giọng nói: “Dù là kẻ thù, nhưng không thể không nói bộ tộc này thật sự khiến người ta kính nể, vì từ khi đi tới nơi này đến giờ, ta chưa từng thấy trong tộc bọn họ có người sợ chết”.

Diệp Huyên cười nói: “Đi thôi!”

Ba người nhanh chóng đi tới dưới hẻm núi kia.

Dọc trên đường đi, Diệp Huyên phát hiện có thần thức đảo qua ba người họ, nhưng không ai ra ngoài ngăn cản bọn họ cả!

Dưới hẻm núi, Diệp Huyên nhìn về phía xa, cười khẽ: “Cầu được chết!”

Một câu nói như tiếng sấm làm rung động trời đất.

Cầu được chết!

Khóe miệng của Chiến Quân ở bên cạnh Diệp Huyên giật giật: “Diệp huynh, có phải quá kiêu ngạo rồi không?”

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Phải tạo khí thế trước, hiểu không?”

Khí thế!

Chiến Quân ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Hình như cũng đúng…”

Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, bên cạnh người đàn ông còn có một con kỳ lân màu đen.

Con kỳ lân kia nhìn ba người Diệp Huyên bên dưới, ánh mắt vô cùng tàn bạo, nó đang muốn lao xuống thì lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng sờ đầu nó, nó lập tức nằm xuống.

Người đàn ông cười khẽ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, nhẹ giọng hỏi: “Kiếm tu à?”

Lúc này, Tả Thanh, Thiên Sát và Địa Sát cũng đi tới sau lưng người đàn ông, ngoài ra còn có một cô gái, cô gái có mái tóc ngắn màu đỏ thẫm, ánh mắt lạnh lẽo như đao.

Tả Thanh nhẹ giọng nói: “Để ta đi gặp hắn?”

Người đàn ông lắc đầu, hắn ta quay đầu nhìn về phía đối diện, trên đỉnh núi phía đối diện có ba người đang đứng, hai nam một nữ, dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo bào đen, xung quanh người đó có hơi thở kỳ lạ quẩn quanh.

Cô gái tóc đỏ sau lưng người đàn ông lạnh lùng nói: “Ta không thích đám người đến từ Dị vực này!”

Thiên Sát nói: “Ta cũng không thích”.

Tả Thanh cười lắc đầu, không nói gì.

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Giao kiếm tu kia cho bọn họ đi!”

Cô gái tóc đỏ hừ lạnh: “Trên người kiếm tu kia có bảo vật, vì sao phải nhường cho bọn họ?”

Người đàn ông nhìn cô gái tóc đỏ, cười hỏi: “A Phượng, cô cảm thấy một món bảo vật quan trọng hay chuyện lớn của cả tộc quan trọng?”

Cô gái tên A Phượng nặng nề nói: “Ma Kha tộc chúng ta không cần dựa vào người ngoài!”

Người đàn ông nhẹ giọng phản bác: “Cần!”

Mọi người nhìn về phía người đàn ông, hắn ta nói: “Những người bình thường đều chỉ biết Cung chủ Vị Ương Thiên của tinh vực Vị Ương là người mạnh nhất, thật ra ở tinh vực Vị Ương còn có một người rất mạnh”.

A Phương hỏi: “Ai?”

Người đàn ông nói: “Họa sư, nếu bộ tộc ta muốn hoàn toàn chiếm lĩnh tinh vực Vị Ương thì nhất định phải đánh bại hai người này, một người là Cung chủ của Vị Ương Cung, một người chính là người kia!”

Mặt A Phượng không chút cảm xúc: “Bọn họ chỉ sinh ra sớm hơn chúng ta thôi, nếu cùng thời đại, chúng ta cần gì phải sợ bọn họ chứ?”

Người đàn ông cười: “Ngươi nói… cũng rất có lý đấy!”

Lúc này, Tả Thanh đột nhiên nói: “Bọn họ ra tay rồi!”

Mọi người nhìn xuống dưới, một người đàn ông đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyên.

Nhưng không phải người đàn ông áo bào đen dẫn đầu kia, mà là một người đàn ông cầm trường thương trong tay.

Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter bằng MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter

Thông tin ngân hàng:https://anotepad.com/notes/giwk8pja

Còn không thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.

Xem thêm...

Người đàn ông cầm trường thương đi tới trước mặt ba người Diệp Huyên, hai người Chiến Quân và Trọc lùi sang một bên.

Người đàn ông đột nhiên ra tay, thương nhanh như điện nhắm thẳng vào giữa lông mày của Diệp Huyên!

Mà khi trường thương của gã còn cách giữa lông mày Diệp Huyên mấy tấc, Diệp Huyên đột nhiên nghiêng người, sau đó nhảy về phía trước, cùng lúc đó, hắn rút kiếm ra chém một nhát.

Ong!

Tiếng kiếm reo vang vọng, rung động trời đất.

Một kiếm này chém xuống, người đàn ông cầm trường thương giẫm nhẹ mũi chân xuống đất, bay người về phía sau, chiêu kiếm của Diệp Huyên không chém trúng. Mà lúc này, người đàn ông lại cầm trường thương đâm tới, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt một cái đã di chuyển tới đầu Diệp Huyên!

Diệp Huyên nghiêng người di chuyển, người đàn ông đâm không trúng, nhưng gã lại nhanh chóng vung tay phải, trường thương di chuyển về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên giơ kiếm chặn lại.

Ầm!

Chặn một thương xong, Diệp Huyên liên tục lùi về sau, người đàn ông lập tức muốn thừa thắng xông lên, nhưng đúng lúc này, sắc mặt gã bỗng nhiên thay đổi, theo bản năng giơ thương chắn ngang.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, người đàn ông lập tức lùi về sau!

Mà gã còn chưa dừng lại, Diệp Huyên đã xuất hiện trước mặt gã, ngay sau đó, Diệp Huyên chém xuống một kiếm.

Người đàn ông híp mắt, hắn cắm trường thương đang cầm bên tay phải xuống đất.

Ầm!

Mặt đấy rung lên, một giây sau, thương thế mạnh mẽ phóng lên từ dưới đất, lập tức bao phủ lấy Diệp Huyên, cùng lúc đó, gã giậm chân phải một cái, đâm ra một thương.

Vụt!

Không gian chỗ mũi thương đi qua đều bị cắt rách!

Lúc này, Diệp Huyên không định né tránh, khi trường thương bay tới trước mặt hắn, hắn chém một kiếm xuống.

Mũi nhọn đấu với đầu sắc!

Mũi thương và lưỡi kiếm chạm vào nhau…

Ầm!

Một tiếng nổ ầm ầm vang vọng, cùng lúc đó, hai người liên tục lùi về phía sau, nhưng một giây sau, bọn họ lại xông về phía nhau một lần nữa.

Trên đỉnh núi, người đàn ông bên cạnh Tả Thanh nhẹ giọng nói: “Hắn đang luyện tập!”

Tả Thanh gật đầu: “Ngươi cảm thấy hắn thế nào?”

Người đàn ông cười nói: “Chưa từng thấy thực lực chân chính của hắn, không thể đánh giá!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tả Thanh: “Ngươi từng giao thủ với hắn, cảm thấy thế nào?”

Tả Thanh im lặng một lát, sau đó nói: “Kiếm của hắn rất nhanh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK