Diệp Huyên cười hê hê, hắn rút kiếm Vô Thượng ra, rồi gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình, không nói gì hết mà chỉ cười.
Vẻ mặt Thánh chủ có phần khó coi.
Mợ nó, thằng nhóc này đang uy hiếp người khác!
Advertisement
Có điều ông ta quả thật không có cách nào ngăn cản Diệp Huyên.
Cường giả Thần Cảnh căn bản không thể làm gì được Diệp Huyên, bởi vì thân thể của Diệp Huyên quá mức biến thái.
Advertisement
Thế nên, cường giả Thần Cảnh không thể tạo thành thương tổn trí mạng nào đối với thân thể Diệp Huyên.
Đúng lúc này, bên dưới đột nhiên có một giọng nói truyền lên: “Cho cậu ta xuống đây đi!”
Nghe vậy, Thánh chủ vội vàng cung kính hành lễ với bên dưới, sau đó nhìn sang Diệp Huyên: “Đi xuống đi!”
Diệp Huyên đi xuống dưới, chỉ chốc lát sau, hắn đi tới một rừng trúc, vượt qua nó thì nhìn thấy một căn nhà bằng trúc.
Lúc này, bên trong nhà trúc đột nhiên có tiếng nói: “Vào di!”
Diệp Huyên không hề do dự đi luôn vào. Trong nhà bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một chiếc bàn trúc và hai cái ghế.
Cô gái đang ngồi trước bàn đọc sách.
Nhìn thấy Diệp Huyên, cô gái mỉm cười: “Ngồi đi!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn ngồi xuống đối diện nàng ta, trên bàn chính là ván cờ mà quân trắng đang ở thế tuyệt lộ.
Diệp Huyên cười nói: “Quân trắng này chính là ta sao?”
Cô gái lắc đầu cười: “Không phải ngươi, mà là ta!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Bà?”
Cô gái cười đáp: “Đúng. Bất kể ta đi thế nào thì cuối cùng cũng sẽ chết”.
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Ta nghe người khác nói, bà đúng là dì nhỏ của ta?”
Cô gái gật đầu: “Đây là sự thật, đúng là thân thích đấy!”
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Vì sao lại hãm hại ta như thế?”
Cô gái cười nói: “Vì vài ân oán”.
Diệp Huyên hỏi: “Của thế hệ trước?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Ấn oán của thế hệ trước mà bà lại lôi đi ức hiếp tiểu bối, thấy hay ha?”
Cô gái cười đáp: “Người của thế hệ trước ta đánh không lại”.
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyên bỗng giần giật, suýt chút nữa “phun trào”.
Mợ nó chứ, không đánh lại thế hệ trước thì bà tới đánh ta đấy à? Ta abcxyz bà…
Cô gái cười nói: “Hôm nay ngươi tới tìm ta để nói chuyện này thôi à?”
Diệp Huyên đáp: “Muốn biết thêm vài chuyện!”