Cứ vậy mà ra được rồi?
Tu Di Không nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt như nhìn quái vật: “Ngươi…”
Diệp Huyên khẽ trỏ ngón cái, kiếm Thanh Huyền liền bay ra.
Tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã chém đến trước mặt Tu Di Không.
Sắc mặt Tu Di Không hoàn toàn biến đổi, ông ta vừa muốn ra tay nhưng ngay sau đó lại lập tức tái nhợt, không chỉ vậy, cả người ông ta cũng tan biến bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Nam Tư và Thiên Thiện ở một bên cũng đồng loạt biến sắc, nhanh chóng lùi lại phía sau đến tận mấy vạn trượng.
Hai người nhìn về Diệp Huyên phía xa, trong mắt ngập tràn vẻ kinh hãi.
Vụt trôi!
Bởi vì thời gian ở chỗ Diệp Huyên đứng đang nhanh chóng vụt trôi, tốc độ khủng khiếp ấy còn khủng khiếp hơn cả trong Bạch Trú giới.
Kiếm Thanh Huyền ngừng lại trước trán Tu Di Không mười mấy tấc, giờ phút này, Tu Di Không đã già nua như một miếng gỗ mục.
Tuổi thọ đã cạn!
Một kiếm của Diệp Huyên đã chém cạn tuổi thọ của ông ta!
Lúc này, Diệp Huyên ngửa bàn tay ra, kiếm Thanh Huyền quay về trong tay hắn.
Tu Di Không đột nhiên khàn giọng nói: “Chiêu này… tên là gì?”
Diệp Huyên dừng bước, hắn ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chém mệnh!”
Chém mệnh!
Trong mắt Tu Di Không xuất hiện vẻ hoang mang.
Ở nơi xa, Diệp Huyên nói: “Xin lỗi nhé, ta không ngờ ngươi lại yếu như vậy, nhưng… đây đã là chiêu thức yếu nhất của ta… haizz!”
Tu Di Không: “…”. Thấy Diệp Huyên muốn đi, ông ta dùng chút khí lực cuối cùng hỏi một câu: “Ngươi mạnh thế thì sao còn giả vờ yếu?”
Diệp Huyên quay đầu liếc Tu Di Không, sau đó nói: “Tạo nét đấy, hiểu không?”
Tu Di Không chết bất đắc kỳ tử!
Diệp Huyên và Tiểu Tháp biến mất tại cuối chân trời.
Nam Tư và Thiên Thiện trầm mặc, mà đúng lúc này, Diệp Huyên quay trở lại, cả hai liền ngây ra.
Diệp Huyên cười ngượng ngập: “Chỉ mải làm màu mà quên mất cầm theo đồ!”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ra, nhẫn không gian của Tu Di Không liền bay tới tay hắn, tiếp đó, hắn quay người biến mất tại cuối chân trời.
Nam Tư và Thiên Thiện đứng nguyên chỗ cũ mà há hốc miệng.
Một lát sau, Thiên Thiện trầm giọng nói: “Cổ Minh là do hắn giết sao?”