Dữ Mục cười nói: “Đúng vậy! Vì vậy, bây giờ chúng ta thảo luận những suối nguồn Vĩnh Sinh này thuộc về ai, vẫn còn quá sớm!”
Lâm Hải nhìn Diệp Huyên: “Cho nên, chúng ta phải giết hắn trước, đúng không?”
Dữ Mục gật đầu: “Đúng vậy!”
Lâm Hải đang định nói thì lúc này, Phật hiệu bỗng vang lên trong sân: “A di đà Phật!”
Vừa nghe thấy, sắc mặt mọi người trong sân chợt trở nên nặng nề!
Thần Miếu đến rồi!
Vừa dứt lời, một tăng nhân đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên không xa!
Trên đầu tăng nhân có sáu chấm, mặc áo cà sa, giữa chân mày còn có một nốt ruồi đen lớn.
Thần Miếu!
“Di Khổ!”
Lâm Hải nhìn tăng nhân, cười nói: “Di Khổ, không ngờ, Thần Miếu đại trưởng lão như ông lại đích thân đến đây!”
Di Khổ chắp hai tay: “Suối nguồn Vĩnh Sinh cấp thần, sao ta dám xem thường?”
Lâm hải cười ha ha, sau đó liếc nhìn Diệp Huyên bên cạnh: “Dữ Mục cô nương nói, chúng ta có thể có được suối nguồn Vĩnh Sinh này hay không, phải xem người này.”
Di Khổ nhìn Diệp Huyên: “Thí chủ không biết tự lượng sức mình sao?”
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, Dữ Mục ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Không biết hai vị có từng nghe nói đến nhà họ Dương chưa?”
Nhà họ Dương?
Lâm Hải nhíu mày: “Chưa từng nghe đến!”
Di Khổ cũng lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy!”
Dữ Mục nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp công tử, xem ra, có lẽ không phải một mình ta đơn độc!”
Diệp Huyên đang định nói thì Di Khổ đột nhiên tiếp lời: “Vị thí chủ này nếu đã dám ngăn cản chúng ta, vậy nhất định là có tư cách!”
Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Nếu thí chủ có người sau lưng, vậy bây giờ có thế gọi ra rồi! Nếu không, lão nạp sẽ phải siêu độ thí chủ rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Thần Miếu hành động ngang ngược như vậy sao?”
Di Khổ nhìn Diệp Huyên: “Thí chủ, nếu ngươi đã không gọi, vậy để lão nạp siêu độ cho ngươi vậy!”