Làm cả bọn khiếp hãi không thôi.
Thứ kia rốt cuộc là gì vậy?
Huyễn Tinh giới rung lắc một hồi lâu sau mới dừng lại, các cường giả mới dám đi ra ngoài.
Vừa bước ra thì sững người tại chỗ.
Bởi vì bốn phía chỉ có một màu đen nhánh.
Trừ Tinh Giới ra, toàn bộ Huyễn Tinh giới đã biến mất.
Bọn họ trố mắt nhìn nhau.
Chết chắc rồi!
Lúc này, một luồng kiếm quang thoắt cái xuất hiện trước mặt họ. Khi nó tản đi, Diệp Huyên bước ra.
Huyễn Yêu Vương thấy hắn thì quát tháo: “Con người! Chơi bẩn hèn hạ!"
Gã vừa toan ra tay thì lại có một quả Chuyên Trị Mấy Đứa Không Phục xuất hiện trên cao.
Huyễn Yêu Vương biến sắc, một hồi sau gầm ghè: “Hôm khác ông vả chết ngươi!"
Diệp Huyên nhìn gã: “Làm thế quái nào mà ngươi thành Yêu Vương hay vậy?"
Huyễn Yêu Vương quắc mắt: “Thì cứ làm thôi!"
Diệp Huyên cạn lời.
Cổ Yêu Vương lên tiếng: “Các hạ ít có quá đáng lắm”.
Diệp Huyên thở dài: “Xem ra các ngươi còn chưa nhận thức rõ nhỉ?"
Hắn xoay đi, quả Chuyên Trị Mấy Đứa Không Phục cũng theo đó rơi xuống.
Đám người Cổ Yêu Vương sững ra.
Một đợt oanh tạc mới lại bắt đầu.
Lần này kéo dài hơn một giờ đồng hồ, khi ấy Tinh Giới tuy vẫn còn nhưng cũng đã gần tan tành đến nơi.
Đám người Cổ Yêu Vương co cụm trong sợ hãi.
Nếu nó vỡ thật thì lớn chuyện!