Hách Lạp Ngôn!
Đã từng là vị hôn thê của Diệp Thần!
Hách Lạp Ngôn đưa lưng về phía Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên đi đến bên cạnh Hách Lạp Ngôn, Hách Lạp Ngôn khẽ nói: “Cảnh còn người mất!”
Diệp Huyên gật đầu: “Quả thật là vậy!”
Hách Lạp Ngôn quay đầu nhìn Diệp Huyên, giờ phút này, Diệp Huyên cũng đang nhìn khuôn mặt Hách Lạp Ngôn!
Xinh đẹp!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên!
Ngũ quan của Hách Lạp Ngôn vô cùng tinh xảo, không một tì vết, cộng thêm nàng ấy mặc trên mình chiếc váy trắng như tuyết, cả người giống như một nàng tiên không dính khói lửa nhân gian.
Hách Lạp Ngôn bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải là hắn!”
Rõ ràng, nàng ấy cũng nhìn ra Diệp Huyên chưa thức tỉnh!
Diệp Huyên cười nói: “Ta chỉ là tạm thời mất trí nhớ thôi!”
Tạm thời mất trí nhớ!
Nghe vậy, tay phải Hách Lạp Ngôn khẽ run rẩy.
Sao nàng ấy có thể không biết ý tứ trong lời này của Diệp Huyên chứ?
Hắn chính là Diệp Thần!
Hắn chỉ là mất trí nhớ thôi!
Dường như nói vậy cũng không hề sai!
Diệp Huyên khẽ nói: “Muốn nhờ cô giúp một chút!”
Hách Lạp Ngôn lắc đầu: “Hách Lạp tộc sẽ không giao mỏ vàng kia cho ngươi, không chỉ liên quan đến lợi ích, mà còn liên quan đến thể diện. Hơn nữa, bây giờ gia tộc cũng không quá thân thiện với ngươi!”
Diệp Huyên cười nói: “Bởi vì Diệp tộc?”
Hách Lạp Ngôn lắc đầu: “Bởi vì ngươi!”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Trách năm đó ta không phản kháng?”
Hách Lạp Ngôn gật đầu.
Diệp Huyên khẽ cười, nói: “Ta có thể nói chuyện với tộc trưởng Hách Lạp tộc không?”