Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi, Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: “Không cần phải thế!”

Diệp Huyên cười nói: “Cảm thấy con làm lớn chuyện sao?”

Độc Cô Huyên gật đầu: “Bách Hiểu Các này cũng không đơn giản, chúng ta thật sự không nên gây thù với bọn họ!”

Diệp Huyên cười khẽ: “Thế giới này kẻ mạnh là trời, muốn có được sự tôn trọng của bọn họ thì nhất định phải có thực lực mạnh mẽ, nếu không, bọn họ sẽ không tôn trọng chúng ta, cũng sẽ không coi trọng chúng ta, càng sẽ không kiêng dè chúng ta!”

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên: “Con là cố ý sao?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Lúc trước nữ tử kia chỉ gọi một kẻ cảnh giới Vô Thượng ra, có nghĩa là ra tay với ta hoàn toàn không phải ý định của Bách Hiểu Các, mà là ý định của chính nàng ta. Giết nàng ta, chỉ đơn giản là chướng mắt nàng ta thôi”.

Độc Cô Huyên nói: “Giết ông lão phía sau kia là muốn hù dọa Bách Hiểu Các, đúng không?”

Diệp Huyên gật đầu.

Độc Cô Huyên hỏi: “Con không sợ chọc giận bọn họ sao?”

Diệp Huyên cười đáp: “Con không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người muốn gây chuyện với con! Thêm một Bách Hiểu Các cũng chẳng sao, xem bọn họ lựa chọn thế nào”.

Nói xong, hắn đi về phía xa.

Độc Cô Huyên khẽ thở dài, sau đó đi theo.



Diệp Huyên, Độc Cô Huyên và Đế Khuyển vừa quay lại trước cửa tửu lâu, một ông lão đã xuất hiện trước mặt bọn họ, ông lão nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, lão phu là Đường chủ của Bách Hiểu Các, Mộ Châu”.

Diệp Huyên cười nói: “Mộ tiền bối có chuyện gì sao?’

Mộ Châu nhẹ giọng đáp: “Bách Hiểu Các ta và Diệp công tử không thù không oán, mà Diệp công tử lại liên tục giết chết ba người của Bách Hiểu Các, Diệp công tử không cho lão phu một lời giải thích sao?”

Diệp Huyên cười khẽ: “Chắc hẳn tiền bối đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi, nếu tiền bối đến để thương lượng, vậy chúng ta đi vào tửu lâu nói, còn nếu đến báo thù thì bây giờ có thể ra tay rồi!”

Mộ Châu nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Cậu rất tự tin!”

Diệp Huyên đi tới trước mặt Mộ Châu, nhẹ giọng nói: “Không biết Bách Hiểu Các mạnh hơn nhà Độc Cô và nhà họ Cổ bao nhiêu!”

Mộ Châu híp mắt lại: “Cậu là đang uy hiếp chúng ta ư?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu thôi. Muốn đối đầu với Diệp Huyên ta, Bách Hiểu Các nên nhìn lại bản thân trước”.

Nói xong, hắn dẫn Độc Cô Huyên đi vào tửu lâu.

Còn Đế Khuyển thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Châu.

Trước cửa, vẻ mặt Mộ Châu hơi khó coi.

Đối đầu với Diệp Huyên?

Dù Bách Hiểu Các mạnh thật, nhưng cũng chưa từng có suy nghĩ đó, vì Bách Hiểu Các cũng không muốn lấy bảo vật trên người Diệp Huyên.

Bảo vật trên người Diệp Huyên, ai lấy được thì người đó xui!

Mà đến bây giờ cũng không ai đến gây chuyện với Diệp Huyên là vì không có thực lực, không dám đến tìm Diệp Huyên, còn người có thực lực thì đều đang quan sát, ai cũng không muốn đứng ra làm bia đỡ đạn.

Bách Hiểu Các càng không muốn!

Một lát sau, Mộ Châu đi vào tửu lâu.

Trước bàn trà, Diệp Huyên và Mộ Châu ngồi đối diện nhau, Độc Cô Huyên thì ngồi bên cạnh Diệp Huyên.

Diệp Huyên nói: “Vẫn là câu nói đó, ta không muốn đối địch với các người”.

Mộ Châu đáp: “Bách Hiểu Các ta cũng không muốn đối địch với Diệp công tử, ba người lúc trước ra tay với Diệp công tử đều là bọn họ tự ý, không liên quan đến Bách Hiểu Các chúng ta”.

Diệp Huyên cười nói: “Nói thế thì chuyện này chỉ là một hiểu lầm thôi”.

Mộ Châu nhìn Diệp Huyên: “Là hiểu lầm, nếu hiểu lầm đã được tháo giải thì lão phu xin cáo từ”.

Nói xong, ông ta bèn muốn rời đi, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối đợi một chút”.

Mộ Châu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ta còn muốn nhờ quý các tìm người giúp mình”.

Mộ Châu im lặng một lát rồi hỏi: “Tìm tiểu cô nương kia ư?”

Diệp Huyên gật đầu.

Mộ Châu nói: “Chúng ta đã sắp xếp người rồi, trong vòng ba ngày sẽ có tin tức”.

Diệp Huyên đứng dậy, chắp tay: “Cảm ơn”.

Mộ Châu cười nói: “Diệp công tử khách sáo rồi. Nếu không có chuyện gì khác thì lão phu đi đây”.

Diệp Huyên nói: “Tiền bối đi thong thả!”

Mộ Châu gật đầu: “Tạm biệt!”

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Huyên cầm tách trà trước mặt lên uống một ngụm, như nhớ ra điều gì, hắn nhìn về phía Độc Cô Huyên: “Bất ngờ lắm sao?”

Độc Cô Huyên gật đầu: “Con giết người của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn làm việc giúp con, còn khách sáo như thế”.

Diệp Huyên cười nói: “Thực lực, thế giới này, mọi người chỉ tôn trọng người có thực lực, con càng kiêu ngạo, Bách Hiểu Các bọn họ càng không dám đối địch với con, vì bọn không biết rốt cuộc sau lưng con có ai…”

Nói đến đây, hắn lắc đầu nở nụ cười: “Thật ra phía sau con chẳng có gì cả”.

Sau khi Giản Tự Tại rời đi, bây giờ hắn thật sự chẳng còn lá bài tẩy gì.

Vì tháp Giới Ngục tuyệt đối không thể sử dụng, nếu còn sử dụng nữa thì chính là cùng đi vào chỗ chết. Còn Đế Khuyển, thật ra mấy thế lực này chỉ cần điều động mấy tên Thánh Cảnh ra là có thể khống chế được nó, mà khi đó, với thực lực của một mình hắn hoàn toàn không thể nào chống lại những thế lực lớn này.

Mà bây giờ những thế lực lớn này đều cho rằng phía sau hắn có một thế lực lớn, vì thế đều không dám ra tay với hắn.

Nhưng Diệp Huyên biết tình trạng này không kéo dài được bao lâu, vì nhất định sẽ có người không nhịn được.

Vì thế, hắn nhất định phải mau chóng nâng cao thực lực của mình.

Mua kiếm!

Bây giờ hắn là Khí Biến Cảnh, không có vấn đề quá lớn trên tâm cảnh, nhưng vẫn cần hấp thu kiếm!

Diệp Huyên không ở lại lâu, dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển rời khỏi tửu lâu, mà vừa rời khỏi tửu lâu, lông mày hắn đã nhíu lại.

Đế Khuyển đột nhiên nói: “Xung quanh có một vài người đi theo chúng ta, giết chết sao?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Cứ để bọn họ đi theo”.

Nói xong, hắn sải bước đi về phía xa.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đi tới thương hội Vạn Bảo, không thể không nói, thương hội Vạn Bảo trông rất khí thế, có tới mười hai tầng, hơn nữa mỗi một tầng đều rất rộng. Ngoài ra hắn còn phát hiện nơi này rất đông người, rõ ràng là việc làm ăn của thương hội Vạn Bảo này rất tốt.

Diệp Huyên và Độc Cô Huyên vừa đi vào thương hội Vạn Bảo, một cô gái thanh tú đã đi tới nghênh đón, cô gái nhìn Đế Khuyển, tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi công tử, thú cưng không được đi vào tiệm!”

Diệp Huyên: “…”

Đế Khuyển lập tức giận tím mặt, muốn vung móng vuốt tới, Diệp Huyên vội vã ngăn cản nó: “Bớt giận bớt giận!”

Đế Khuyển tức giận nhìn cô gái thanh tú, nàng ta nói: “Công tử, thú cưng của cậu dữ quá!”

Diệp Huyên không còn gì để nói, cô gái này nói chuyện kiểu gì vậy! Thấy Đế Khuyển lại giận hơn, Diệp Huyên vội nói: “Đế Khuyển tiền bối, hay là người quay về tháp trước đi?”

Tháp!

Nghe vậy, sắc mặt Đế Khuyển thay đổi, vội lắc đầu: “Không đi!”

Tháp Giới Ngục!

Đương nhiên nó cũng có biết một chút về tháp Giới Ngục, trước giờ nó đều rất kiêng dè tháp Giới Ngục này của Diệp Huyên, vì thế nó chưa tiến vào tháp bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK