Nói xong, hắn tìm một nơi, sau đó ngồi xếp bằng xuống, trong đầu hắn hiện lên truyền thừa A Đạo Linh để lại!
Trong truyền thừa này có một vài tâm đắc và cách đạt tới Vô Cảnh của bà ấy, ngoài ra còn có một vài cách sử dụng kiếm Thanh Huyên, nhưng tạm thời hắn không đi nghiên cứu cái đấy!
Việc cấp bách là phải đạt tới Vô Cảnh trước đã!
Thực lực của hắn bây giờ vẫn còn chênh lệch rất lớn với Vô Cảnh, dù sử dụng kiếm Thanh Huyên cũng không thể kéo gần khoảng cách đó!
Tu luyện không để ý đến năm tháng, thời gian dần trôi qua…
Vô Cảnh?
Vô Cảnh là gì?
Tên sao nghĩa vậy, chính là không có cảnh giới.
Đạo tâm tự tại, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, ấy chính là Vô Cảnh.
Nhưng để đạo tâm có thể tự tại lại khó khăn biết nhường nào?
Để đạt tới Vô Cảnh, không chỉ phải tu mà còn phải ngộ.
Mấu chốt lại càng nằm ở chữ "ngộ".
Trong những ngày tiếp theo, Diệp Huyên bắt đầu công cuộc bế tử quan. Hắn biết rõ đây là một cơ hội dành cho mình, bởi bây giờ đã không còn kẻ địch nữa, sẽ không còn ai vô duyên vô cớ nhằm vào hắn.
Mục tiêu kế tiếp của hắn là Dị thế giới, nhưng trước khi lên đường thì phải đạt đến Vô Cảnh đã.
Hắn không muốn đi đến đâu cũng là người yếu hơn nữa.
Tu luyện không kể năm tháng.
Thời gian từng chút trôi qua.
Một trăm năm sau.
Một ngày nọ, Ngôn Bạn Sơn đang ngồi xếp bằng thì mở mắt ra. Một khắc sau, nàng ta chậm rãi đứng dậy, chỉ trong nháy mắt mà khiến thế giới trong Tiểu Tháp trở nên mờ ảo, nhưng sau đó đã nhanh chóng khôi phục.
Ngôn Bạn Sơn liếc nhìn bốn phía với ánh mắt tang thương, một hồi lâu sau mới nhấc chân. Chỉ một bước mà nàng ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, lẳng lặng quan sát hắn nhập định.
Sau đó nàng ta lại cất bước, rời khỏi Tiểu Tháp.
Ngôn Bạn Sơn ngẩng đầu nhìn lên tinh không, thấy Trung Sơn Vương xuất hiện.
Trung Sơn Vương nhìn thấy nàng ta thì đồng tử co lại, sau đó khom người thi lễ: “Ngôn sơn chủ”.
Ông ta biết Ngôn Bạn Sơn đã đạt đến Vô Cảnh.
Ngôn Bạn Sơn lãnh đạm hỏi: “Chấp Pháp Tông và Vân giới thế nào?"