Kiếm Thanh Huyên!
Nó không phải kiếm Thanh Huyên chân chính mà là do hắn dùng trái tim ngưng tụ thành, chỉ có tạo hình là giống với kiếm Thanh Huyên.
Đạo Huyền Nhất: “Không có thanh kiếm kia, ngươi không phải đối thủ của ta”.
Diệp Huyên gằn giọng: “Thử xem!"
Ruỳnh!
Vừa dứt lời, thân xác hắn đã ngùn ngụt bốc cháy.
Đốt cháy thân xác đã đạt đến cực hạn của Bất Hủ!
Trong nháy mắt ấy, khí tức của hắn ùn ùn tăng vọt.
Không dừng lại tại đó, sau khi đốt cháy thân xác rồi, máu trong người Diệp Huyên cũng cháy lên.
Thiêu đốt huyết mạch!
Ầm!
Trong nháy mắt ấy, khí tức của hắn lần nữa tăng vọt, khiến tinh vực trong mấy trăm nghìn dặm sôi lên sùng sục.
Vẫn chưa kết thúc!
Đốt huyết mạch rồi, Diệp Huyên đốt luôn cả linh hồn.
Ầm!
Tinh vực trong phạm vi triệu dặm bốc cháy rồi từng tấc sụp đổ.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Mạc Hiền và Lam Sơn đều trầm trọng vô cùng.
Mẹ ơi.
Tên này liều mạng thật sự!
Vừa vào đã đốt thân xác, linh hồn và huyết mạch.
Đang quyết liều chết đây mà!
Cách đó không xa, Dương Niệm Tuyết đã hoàn toàn ngây dại.
Nàng không ngờ Diệp Huyên vừa bắt đầu đã chơi lớn như vậy, nhưng nghĩ lại một chút, nếu không làm vậy thì hắn sao có thể trở thành đối thủ của Đạo Huyền Nhất?
Phải biết rằng hắn đã bị nàng ta đánh bầm dập từ trước rồi, huống chi bây giờ nàng ta còn đột phá nữa.
Diệp Huyên chợt xòe tay ra, để Tiểu Tháp xuất hiện.
Nó nói: “Tiểu chủ, để ta sóng vai chiến đấu với người!"
Diệp Huyên mỉm cười, đặt nó vào tay Dương Niệm Tuyết, nói: “Nếu đệ tử trận, tỷ và cha liệu có đau lòng không?"
Dương Niệm Tuyết khẽ run lên: “Chắc chắn có”.
Diệp Huyên nhìn về Dương Niệm Tuyết, mỉm cười nói: “Đệ trước giờ không hề hận ông ấy. Hổ phụ vô khuyển tử, đệ sẽ không để cha mất mặt!"
Nói xong, hắn bỗng biến mất.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang mang theo lửa cháy rực xẹt qua không trung.
Chỉ trong một thoáng ấy, ngàn vạn thiên hà lập tức sụp đổ.