Hung Nghê li3m kẹo hồ lô, sau đó nói: “Với thực lực của ngươi bây giờ, đi qua bên đó…”
Nói đến đây, nàng ta không ngừng lắc đầu.
Diệp Huyên: “…”
Hung Nghê nói tiếp: “Hơn nữa, trên người ngươi còn có nhiều thần vật như thế, dù là thanh kiếm, cái tháp hay thời không thần bí của ngươi cũng đều có sức hấp dẫn trí mạng với những quái vật ở nơi đó. Chuyến đi này của ngươi, chẳng khác nào dê vào bầy sói!”
Nói xong, nàng ta như nghĩ đến điều gì, hơi cau mày: “Sao ngươi dám đến đó vậy?”
Diệp Huyên cười khổ: “Hình như tỷ tỷ của ta gặp phiền phức bên đó!”
Hung Nghê nhìn Diệp Huyên: “Ta cảm thấy ngươi đi thế này không phải đang cứu người, mà là đi dâng đầu!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hung Nghê cô nương, có thể vô địch ở nơi đó không?”
Hung Nghê chớp mắt: “Đương nhiên rồi!”
Diệp Huyên nhìn nàng ta, tỏ vẻ nghi ngờ: “Có thật không!”
Hung Nghê hơi bất mãn, ngươi không cảm thấy ta rất mạnh sao?”
Diệp Huyên im lặng, không nói gì thêm.
Hung Nghê khẽ mỉm cười, cũng im lặng theo.
Nàng ta muốn Diệp Huyên lên tiếng nhờ nàng ta giúp đỡ, như thế, nàng ta mới có thể giành được quyền chủ động.
Nhưng nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại không nói gì!
Lúc này Diệp Huyên hơi cạn lời, thật sự cạn lời rồi!
Trước khi xuất phát, Đinh di nói với hắn là Thiên Cực giới rất an toàn, không có gì quá nguy hiểm…
…
Ở một nơi khác, Thần Khâm nhìn Diệp Huyên và Hung Nghê ở phía xa, khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ tên này muốn đến Thiên Cực giới?”
Thiên Cực giới!
Đó không phải là một nơi bình thường, dù là cường giả như nàng và Hung Nghê đến đó cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối!
Mà tại sao Diệp Huyên này… lại dám đi?
Nàng ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi theo.
Một canh giừo sau, Diệp Huyên đã đến Thiên Cực giới, vừa đi vào Thiên Cực giới, Diệp Huyên đã cau mày, vì hắn ngửi thấy một mùi máu tanh gay mũi.
Hung Nghê bên cạnh Diệp Huyên chỉ về phía xa: “Ngươi thấy toà thành kia không?”
Diệp Huyên nhìn về phía xa, trong tinh không có một toà thành sừng sững, nhưng toà thành nà hơi kỳ lạ, trong thành không ngừng có lệ khí và huyết skhis bay lên.
Vừa nhìn đã biết nơi này không phải chõo tốt lành gì!
Hung Nghê nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp!”
Diệp Huyên cười nói: “Đi gì chứ?”
Nói xong, hắn đi sâu vào trong.