Diệp Huyên ngó hai chữ giữa trán Thiên Yếm rồi lắc đầu nói: "Ta không tin cô!"
Hắn nói xong bèn xoay người rời đi.
Thiên Yếm nghe vậy nhíu mày.
Lúc này, một khí thế cực kỳ khủng bố chợt xuất hiện. Diệp Huyên quay đầu nhìn sang thì thấy cách đó không xa có một con vượn to lớn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đó đúng là con vượn do Thiên Yếm thả ra từ trong tế đàn!
Con vượn ấy cũng không có con ngươi, nó cứ thế lẳng lặng nhìn Diệp Huyên trông hơi ớn lạnh!
Diệp Huyên cười hỏi: "Sao? Mi muốn ăn ta?"
Con vượn bỗng vươn tay đập bộp bộp lên ngực rồi điên cuồng gào lên.
Diệp Huyên chợt xoay người đi đến trước mặt Thiên Yếm, chỉ vào con vượn kia nói: "Trong vòng ba giây, làm nó biến mất trước mặt ta. Nếu hết giờ mà nó còn ở đó thì ta sẽ khiến cho toàn bộ Thiên Khí Tộc cô biến mất khỏi trần đời này!"
Thiên Yếm nghe vậy híp mắt lại, chậm rãi siết chặt tay phải.
Lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: "Đã hết giờ!"
Vừa dứt lời, hắn mở tay ra, kiếm Thanh Huyên đã xuất hiện trong tay. Ngay sau đó, nó lập tức rung lên kịch liệt!
Thiên Yếm thấy vậy thì biến sắc, vội vàng quay đầu tức giận nhìn con vượn kia: "Cút!"
Cút!
Con vượn kia ngây người, sau đó xoay người nhảy một cái biến mất ở cuối chân trời.
Thiên Yếm nhìn Diệp Huyên: "Dùng nàng để đe dọa ta, đây là một hành động bất lực với ngươi đó."
Diệp Huyên bỗng nắm lấy tay Thiên Yếm nói: "Thiên Yếm cô nương, ở Thiên Mộ Chi Địa ta muốn hợp tác với cô vì ta yếu, tự biết thân biết phận. Ta muốn sống thì nhất định phải hợp tác với cô, nhưng cô lại chẳng coi ta ra gì. Ta sợ chết song cũng sẽ không sống một cách khúm núm, nên ta chọn cách trở mặt với cô. Ta biết mình chắc chắn sẽ thua, nhưng ta vẫn làm vậy. Bởi vì ta phải chết một cách có danh dự. Tiếc là..."
Hắn nói nong nhếch miệng cười: "Tiếc là ta không chết được! Vì ta có một muội muội... Thiên Yếm cô nương, cô nói xem đối mặt với một cao thủ như cô, ta không gọi người đến thì còn có thể làm sao?"
Thiên Yếm nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên lại nói tiếp: "Ta từ một nơi nhỏ bé đi đến nơi này nên cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi! Con đường tương lai, ta có thể đi thì sẽ tự đi, không đi được cũng không ngại để muội muội mình giúp một phen".
Thiên Yếm nhìn chằm chằm Diệp Huyên nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới một chuyện, nếu có ngày muội muội của ngươi chết đi thì sao! Nàng..."
Diệp Huyên nói: "Vậy ta sẽ đi tìm cha!"
Hắn nói xong thì mỉm cười: "Cha ta và Thanh Nhi kẻ tám lạng người nửa cân!"