Cùng với mảnh kiếm quang vỡ vụn, người đàn ông trung niên bị đánh lùi ra xa mấy vạn trượng, mà ông ta vừa dừng lại, thân thể hắn nứt toác, máu tươi bắn tung toé! Lúc này, lại là một đạo kiếm quang chém tới!
Người đàn ông trung niên lập tức biến sắc, hai tay hắn chắn trước ngực, một lực lượng kh ủng bố thổi quét ra từ trong cơ thể ông ta.
Ầm vang!
Kiếm quang vỡ tan, người đàn ông trung niên bị chém giết!
Bởi vì một kiếm này là Trảm Hư Vô!
“Làm càn!”
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên từ chỗ sâu trong tinh không, ngay sau đó, một hơi thở đáng sợ thổi quét mà đến, bao trùm lấy đám Diệp Huyên.
Diệp Huyên vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Một ông lão xuất hiện trước mặt mấy người đám Diệp Huyên, người đến chính là Mộc Yêu Vương, một trong tứ đại Yêu Vương của Thiên Yêu tộc!
Mộc Yêu Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Chết đi!”
Vừa dứt lời, ông ta đánh mạnh một quyền, một quyền này xuất ra, quyền mang màu vàng khủ ng bố bùng nổ giống như núi lửa thổi quét mà ra, thẳng đến chỗ Diệp Huyên.
Xa xa, Diệp Huyên vẻ mặt bình tĩnh, khi quyền ấn kia đến trước mặt hắn, hắn bỗng nhiên chém một kiếm ra.
Vụt!
Trong nháy mắt, quyền mang màu vàng biến mất không chút tung tích!
Trảm Hư Vô!
Mộc Yêu Vương nhìn thấy một màn này, đồng tử mắt chợt co rụt lại: “Ngươi... Ngươi đây là kiếm gì...”
Còn chưa nói xong, xa xa Diệp Huyên lại chém một kiếm.
Mộc Yêu Vương lập tức thay đổi sắc mặt rõ rệt, đối mặt với một kiếm kh ủng bố này của Diệp Huyên, ông ta căn bản không dám cứng rắn đối đầu, cơ thể rung động, lùi xa đến hàng nghìn trượng, mà vị trí chỗ ông ta vừa đứng đã trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Huyên xoá sổ!
Trảm Hư Vô, cho dù là dòng sông Tuế Nguyệt cũng không có cách nào ngăn cản!
Mộc Yêu Vương nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt hiện lên chút sợ hãi.
Diệp Huyên mặt không biểu cảm: “Thiên Khí đâu?”
Mộc Yêu Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Diệp Huyên bỗng gằn giọng: “Lão tử bảo ngươi trả lời, chứ không bảo ngươi hỏi!”
Vừa dứt lời, hắn chém một kiếm về phía trước.