Diệp Huyên ngửa đầu nhìn tinh không, giờ phút này tinh không đã cháy hừng hực.
Thanh Nhi muốn huỷ diệt cả Trung Thế Giới!
Diệp Huyên nắm lấy tay Thanh Nhi, khẽ nói: “Thôi đi, tự ta không bằng người, không đánh lại người khác, bị đánh cũng là đáng đời, muội đừng liên luỵ đến những sinh linh khác trong vũ trụ này”.
Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Huynh nói gì thì là thế đó”.
Nói xong kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, hoá thành kiếm quang rơi xuống bên cạnh nàng.
Kiếm Hành Đạo biến mất, các cường giả và sinh linh trong Trung Thế Giới đều thở phào nhẹ nhõm…
Suýt nữa thì Trung Thế Giới đã bị xoá sổ.
Dương Niệm Tuyết nhìn Thiên Mệnh với vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Thực ra nàng chưa gặp Thiên Mệnh bao giờ, chỉ nghe truyền thuyết về Thiên Mệnh thôi, đây là người đã đánh cho phụ thân không thể đánh trả năm đó!
Chẳng phải nói nàng rất lạnh nhạt sao?
Nhưng cảm giác Thiên Mệnh mang lại cho nàng ta lúc này lại là rất dễ thương lượng!
Thiên Mệnh đột nhiên nhìn về Tịch Huyền nơi xa, ông ta nhìn nàng chằm chằm rồi chế nhạo: “Khinh ta vì chân thân ta không ở đây?”
Có bản thể!
Vậy là còn sống!
Nghe vậy, Mạc Hiền và Lam Sơn chợt nhen nhóm hy vọng.
Tịch Huyền vẫn còn sống!
Cường giả siêu cấp trên Vĩnh Bất Hủ Cảnh!
Kiếm Thanh Huyên bên người Thiên Mệnh đột nhiên đâm vào chân mày của Tịch Huyền, nhưng Tịch Huyền lại cười lớn: “Ra tay với phân thân của ta thì có bản lĩnh gì? Nếu cô có năng lực thì chờ bản thể của ta tới, ta…”
Nói đến đây, dường như cảm nhận được điều gì đó, đồng tử của ông ta đột ngột co lại.
Trên tinh không vô tận xa xôi, trong một tòa thành nào đó chợt có một thanh kiếm rơi xuống, sau khi thanh kiếm rơi xuống, toàn bộ toà thanh đang lơ lửng giữa trời chợt trở nên mờ ảo.
Vô số người trong thành đều ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ai xuất kiếm?
Người này định huỷ diệt Vô Gian Thành sao?
Lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên từ nơi sâu trong tinh không xa xăm: “Hỗn xược, kẻ nào dám bóp méo thời không, phá huỷ Vô Gián Thành này đấy? Không muốn sống nữa à? Ôi… Thiên Mệnh đại lão, lại… là người… Thời Gian Chi Chủ (Thời Gian Chi Chủ) bái kiến Thiên Mệnh đại lão, ta xin dập đầu trước người!”
Nói rồi tiếng dập đầu vọng lại từ nơi sâu thẳm trong tinh không.
Chỉ Thiên Mệnh mới có thể nghe thấy giọng nói này, nhưng nàng chẳng thèm để tâm, thanh kiếm vẫn cắm thẳng xuống.