Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối sợ ta liên lụy nàng rồi lại ảnh hưởng đến Võ Viện?”
Võ Vấn lắc đầu: “Ta không sợ ngươi làm liên luỵ Võ Viện, ta sợ ngươi sẽ kéo nàng ấy chết!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Võ Vấn còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên chợt nói: “Tiền bối, thái độ của Võ Viện đối với Kiếm Tông là thế nào?”
Võ Vấn nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn hỏi gì!”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta đoán không lầm, Võ Viện của ông cũng đã có sát tâm đối với Kiếm Tông, chỉ là các ông đang đợi một cơ hội thôi! Nếu là vậy thì chúng ta cũng có chung một mục đích, ông nói xem?”
Võ Vấn nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên lại nói: “Ta rất cảm tạ Võ Viện đã thu nhận muội muội ta và Tiểu An.
Không đúng, hai chữ “thu nhận” này cũng không thoả đáng.
Bởi vì tiền bối biết rất rõ, Võ Viện có họ gia nhập thì sẽ không phải chịu thiệt.
Nếu như tiền bối cảm thấy vì ta mà liên luỵ bọn họ, sau đó sẽ liên luỵ Võ Viện thì ta có thể đưa bọn họ rời đi, ta tin chắc vẫn còn rất nhiều thế lực nguyện ý thu lưu bọn họ”.
Võ Vấn nhìn thẳng Diệp Huyên: “Chúng ta chỉ mong ngươi rời đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Mặc kệ là ai cũng không cách nào chia cắt được ta và muội muội ta, và cả mấy người Tiểu An”.
Võ Vấn lắc đầu:.
Danh Sách Chương: