Thần Chiêu hơi cau mày: “Trong khoảng thời gian ngắn thế này…”
Nói đến đây, nàng ta chợt khựng lại.
Nàng ta nhớ đến Tiểu Tháp!
Diệp Huyên nhìn Thần Chiêu: “Máu của ta có thể giúp được cô đúng không?”
Thần Chiêu gật đầu: “Đúng! Huyết mạch của ngươi cực kỳ đặc biệt, có sức hấp dẫn rất lớn với yêu thú chúng ta”.
Diệp Huyên hỏi: “Cần bao nhiêu máu”.
Thần Chiêu trầm mặc một lúc rồi bảo: “Ta cũng không biết”.
Diệp Huyên xoè tay ra, một chiếc bình ngọc màu trắng xuất hiện trước mặt Thần Chiêu: “Cô dùng trước đi, xem có đủ không”.
Thần Chiêu gật đầu: “Được”.
Nói xong nàng ta trở lại Tiểu Tháp.
Thần Chiêu ngồi xếp bằng dưới đất, mở bình ngọc trắng ra, đổ một giọt tinh huyết vào miệng.
Ầm!
Giọt tinh huyết vừa vào cơ thể, con ngươi của Thần Chiêu đột nhiên co rụt lại, máu trong người nàng ta chợt sôi trào, sau đó từng luồng hơi thở mạnh mẽ tuôn ra từ cơ thể nàng ta.
Bùm bùm!
Trong phút chốc, thời không xung quanh Thần Chiêu cũng trở nên sục sôi.
Lúc này, giọng Tiểu Tháp chợt vang lên trong đầu Thần Chiêu: “Cô nương, cô bắt buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất đạt đến tầng ba, thậm chí là tầng bốn!”
Thần Chiêu nhíu mày: “Tại sao?”
Tiểu Tháp nói: “Bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể tiếp tục đi theo Tiểu chủ. Nếu tốc độ thăng tiến của cô quá chậm, không lâu nữa Tiểu chủ sẽ bỏ cô lại phía sau, khi ấy cô sẽ phải rời khỏi Tiểu chủ. Trước cô, bên cạnh Tiểu chủ cũng có không ít phụ nữ, nhưng có thể theo kịp bước chân người ấy lại chẳng có ai. Hầu hết họ đều không theo kịp người ấy rồi rời đi”.
Thần Chiêu im lặng.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Có lẽ cô đang nghĩ đi theo hắn thì có gì phải thèm muốn? Đúng không?”
Thần Chiêu gật đầu.
Tiểu Tháp thản nhiên giải thích: “Bản thân Tiểu chủ khá vô dụng, nhưng hắn có tháp! Biết ta không? Tu luyện mười năm trong Tiểu Tháp ta, ở bên ngoài mới là một ngày. Nếu cô tu luyện trong này một thời gian, he he…”
Thần Chiêu im lặng.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Cô muốn đi theo hắn thì phải rất mạnh, hoặc là theo kịp bước chân hắn, nếu không, không lâu nữa, cô sẽ bị lãng quên”.