Trong chỗ tối, Viên Tiểu Đao bên cạnh Tru Tà Nhi lên tiếng: “Kiếm Tông làm thật rồi!”
Tru Tà Nhi lạnh nhạt: “Tổn thất nhiều người như vậy, không làm thật thì chính là ngu xuẩn!”
Viên Tiểu Đao cười: “Người này không phải mạnh bình thường đâu!”
Tru Tà Nhi nhìn Viên Tiểu Đao: “Cô có phần thắng không?”
Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Trình độ Kiếm đạo của người này đã đạt đến bán bộ Phàm Cảnh, không phải ta có thể địch!”
Tru Tà Nhi hỏi: “Lưỡng Giới Thiên này...”
Viên Tiểu Đao bảo: “Đừng coi thường nơi này, nơi này cũng có cao thủ rất mạnh!”
Viên Tiểu Đao vừa dứt lời thì có một ông lão bước chậm tới từ phía chân trời, những tia kiếm quang trong Lưỡng Giới Thiên đột nhiên dừng lại, sau đó từ từ tan biến.
Viên Tiểu Đao nhìn ông lão đó: “Đến rồi!”
Trên không trung, Lý Trần Phong cũng nhìn về phía ông lão. Ông ta mặc bộ trường bào màu lam đơn giản, lưng hơi còng, chống gậy đi hơi chậm, thỉnh thoảng còn ho khan!
Lý Trần Phong nhìn ông lão, không nói lời nào.
Ông lão nhìn Lý Trần Phong, trong mắt có chút phức tạp: “Không hổ là người yêu nghiệt nhất Kiếm Tông trong nghìn năm qua!”
Người yêu nghiệt nhất Kiếm Tông trong nghìn năm qua!
Lý Trần Phong cười: “Hình như các hạ biết ta!”
Ông lão cười đáp: “Ta không chỉ biết cậu mà còn biết sư phụ và sư huynh của cậu. Không biết bây giờ lão sư phụ chết bầm của cậu có còn sống không?”
Lý Trần Phong nhìn ông lão: “Ông là ai?”
Ông lão lắc đầu cười: “Một người sắp chết già!”
Danh Sách Chương: