Diệp Huyên im lặng.
Tả Tôn châm chọc: “Thế nào, không giết nữa sao?”
Diệp Huyên nhìn Tả Tôn, cười nói: “Ta muốn giết thì giết, không muốn giết thì không giết, ngươi cắn ta à!”
Tả Tôn nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Nếu ngươi không dám, thì cứ nói thẳng!”
Diệp Huyên do dự, như có chút sợ hãi.
Thấy vậy, Tả Tôn nhếch miệng chế giễu: “Sợ rồi?”
Diệp Huyên nhìn Tả Tôn, như bị khiêu khích, lập tức nổi giận: “Ta mà đi, chắc chắn các ngươi sẽ lao vào đánh ta, nếu ngươi có bản lĩnh thì bản tôn đến đấu với ta một trận, chúng ta giao đấu công bằng!”
Tả Tôn nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Không trốn?”
Diệp Huyên nổi giận: “Ai trốn làm cháu!”
Tả Tôn đáp: “Được!”
Vừa dứt lời, tinh không chỗ gã khẽ rung chuyển, sau đó, bóng hình mờ ảo của gã dần dần ngưng tụ lại.
Bản tôn đến rồi!
Tả Tôn nhìn Diệp Huyên, đang định nói thì Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Lượng biến!
Tả Tôn còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã trực tiếp bay đi!
Diệt gọn!
Tả Tôn bay đi kia mắt vẫn còn trợn tròn, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Bản thân đã bị giết rồi sao?
Sao có thể?
Trong không trung, Diệp Huyên thu kiếm về, hắn nhìn đầu Tả Tôn bay đi: “Ai cho ngươi cái gan để ngươi nói với ta như vậy? Ngươi không biết là ta vô địch sao?”
Tả Tôn: “…”
Diệp Huyên thu kiếm, mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ trong tay Tả Tôn bay đến trước mặt, hắn liếc nhìn, trong nhẫn, có chừng mười vạn Tinh Thần Mạch!
Mười vạn!
Lại có thể bắn hai phát súng rồi!
Diệp Huyên cất nhẫn chưa đồ, quay người rời đi.