Phồn Đóa khẽ thở dài: “Tu hành không dễ, tội gì tự tìm đường chết!”
Buồn cười!
Đóa Nhất cười lạnh: “Hắn tính thứ gì? Giết hắn là tự tìm đường chết?”
Phồn Đóa nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi!”
Nàng ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Đóa Nhất im lặng.
Nàng không có đi tìm Diệp Huyên, vì nàng phát hiện chuyện này có gì đó là lạ!
Ngẫm nghĩ một lát, sau đó nàng bèn xoay người rời đi.
...
Nấm Mồ Thần Linh, Diệp Huyên nằm trên mặt đất, giờ hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Trận chiến ban nãy với cô gái Chí Tôn đã khiến hắn thu hoạch được rất nhiều!
Chiến đấu!
Phải công nhận rằng chiến đấu thật sự sẽ khiến cho người ta trưởng thành.
Ngay từ đầu, hắn gần như bị đè đầu đánh. Nhưng đến lúc sau, Diệp Huyên đã có thể đối phó một cách tự nhiên.
Không thể cứ vùi đầu tu luyện thôi!
Phải không ngừng chiến đấu nữa!
Đối thủ!
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, lúc này, các cao thủ của Nấm Mồ Thần Linh đã chạy trốn hết!
Ngay cả phân thân của Chí Tôn cũng không giết được Diệp Huyên thì đương nhiên những cao thủ Nấm Mồ Thần Linh kia sẽ không ở lại chờ chết!
Diệp Huyên cũng không có đi tìm họ, với hắn thì những người đó đã không còn bất cứ ý nghĩa gì với mình!
Đúng lúc này, Tiểu An đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên. Nàng liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu cô gái ban nãy là bản thể thì huynh không sống nổi trong một chiêu đâu!”
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu An: “Ta và nàng chênh lệch rất lớn hả?”
Tiểu An gật đầu: “Rất lớn!”
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu An nhìn Diệp Huyên nói: “Nếu huynh muốn chống lại nàng thì phải vượt qua một cánh cửa!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Là gì?”
Tiểu An đáp: “Pháp tắc!”