Phàm Thiên ở phía xa híp mắt lại, bước lên trước một bước rồi đấm mạnh một quyền ra. Khoảnh khắc khi nó được đấm ra, một luồng sáng bỗng phát ra từ trên nắm tay ông ta!
Ầm!
Thoáng chốc, mảnh kiếm quang của Diệp Huyên đã trực tiếp bị luồng sáng đó nuốt chửng. Cùng lúc đó, thời không trước mặt Diệp Huyên cũng bị một quyền kia đập nát rồi xông thẳng đến mặt hắn!
Diệp Huyên vẫn vẻ mặt bình tĩnh, khi một quyền đó xông tới thì kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bèn biến thành một tấm chắn che trước mặt.
Đùng!
Quyền đó trực tiếp bị tấm chắn đỡ lấy, nhưng ngay sau đó, con ngươi Diệp Huyên chợt co rút lại rồi ngẩng phắt đầu lên, một bóng người lập tức bay thẳng xuống!
Người đó chính là Phàm Thiên!
Diệp Huyên nhanh chóng rút kiếm bổ tới!
Vô số Rút Kiếm Định Sinh Tử chồng lên nhau!
Ầm!
Khoảnh khắc chém xuống, thời không xung quanh giống như một mặt gương bị búa bổ xuống, răng rắc vỡ vụn, vô số kiếm khí bay tứ tung, hiện trường là một đống ngổn ngang!
Đúng lúc này, Diệp Huyên lại lùi lại mấy trăm trượng. Khi hắn vừa dừng lại, một thanh trường thương đá phá không đâm tới!
Diệp Huyên híp mắt lại, cũng không có phòng thủ mà là đâm ra một kiếm.
Cứng đối cứng!
Thương và kiếm vừa va vào nhau...
Ầm!
Một sức mạnh kh ủng bố bỗng nhiên khuếch tán ra, Diệp Huyên và Phàm Thiên đồng loạt lùi lại. Trong quá trình ấy, chợt có một thanh phi kiếm bổ tới trước mặt Phàm Thiên!
Phàm Thiên cầm thương quét ngang qua.
Keng!
Phi kiếm kia lập tức bị đánh bay, nhưng kế tiếp, Diệp Huyên đã xuất hiện trên đỉnh đầu ông ta. Ngay sau đó, một luồng kiếm quang trực tiếp bổ thẳng xuống. Nó vừa hạ xuống đã khiến vô số thời không sụp đổ!
Trong con ngươi Phàm Thiên lóe lên vẻ độc ác: “Hay!”
Ông ta vừa nói xong cũng không phòng thủ mà trường thương trong tay lại đâm thẳng lên cao.
Xoẹt!
Một tiếng rách toạc chợt vang lên trong sân!
Ầm!
Mảnh kiếm quang kia chợt vỡ vụn, sau đó, hai người đều nhanh chóng lùi lại. Còn Diệp Huyên khi lui lại thì kiếm Thanh Huyên trong tay đột nhiên bay ra.
Roẹt!
Thời không trong sân lập tức bị xé rách!