Diệp Huyên: “Ta đến để nói cho ngươi một điều thực tế: vì ngươi kém cỏi nên Tộc trưởng các ngươi mới gọi ta đến thay ngươi. Ta đến rồi thì bị ngươi khiêu chiến, sau khi ta ra tay, ngươi nên nhìn rõ hiện thực, ngươi không phải đối thủ của ta. Nhưng ngươi không nhận ra, vẫn tiếp tục ngang ngược với ta. Ta khuyên ngươi nên về đọc sách của ta nhiều hơn, rèn luyện bản tính. Nếu là ngày trước thì cỏ trên mộ ngươi đã cao ba thước rồi đấy”.
Sắc mặt Cổ Tân trở nên khó coi, nhìn Diệp Huyên đầy căm tức.
Diệp Huyên cười nhạt: “Còn trợn mắt nhìn à? Ta hỏi ngươi một câu, ngươi đánh thắng ta được không?"
Cổ Tân cả giận: “Ta đánh không lại, nhưng sĩ khả sát, bất khả nhục!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao ngươi lại cho rằng ta đang hạ nhục ngươi? Không đánh lại thì sợ thôi, khó lắm sao?"
Hắn nhìn những người khác: “Khó lắm sao?"
Ai nấy im re.
Cổ Tân cười khẩy: “Thà chết vinh còn hơn sống nhục”.
Diệp Huyên nhìn gã: “Xem ra ngươi vẫn chưa phục, vậy chúng ta đánh lại”.
Cổ Tân đứng bật dậy: “Đánh thì đánh!"
Gã vừa dứt lời đã thấy một tia kiếm quang chém tới.
Đồng tử rụt lại, Cổ Tân cuống quít vung tay lên.
Ầm!
Dưới mắt mọi người, thân xác gã vỡ vụn, bị một thanh kiếm đâm thủng linh hồn, đóng đinh vào thời không.
Mọi người: “...”
Diệp Huyên nhìn linh hồn Cổ Tân từng chút bốc cháy, từng chút biến mất.
Những người khác biến sắc.
Diệp Huyên vẫn bình thản vô cùng.
Cổ Tân trừng hắn: “Ngươi giỏi thì giết ta đi!"
Diệp Huyên cười: “Ngươi dám nói vậy vì ngươi biết Tộc trưởng các ngươi còn đang nhìn, sẽ không để ta giết ngươi, vì ngươi là thiên tài yêu nghiệt của Thần Cổ tộc, đại diện cho tương lai Thần Cổ tộc”.
Cổ Tân siết chặt tay, trừng mắt nhìn Diệp Huyên đầy lạnh lùng.
Diệp Huyên bật cười, quay sang hỏi cô gái đứng trên tường thành: “Tự dưng ta thấy hâm mộ cha ta ghê”.
Cô gái lẳng lặng nhìn lại.
Diệp Huyên: “Hâm mộ gì ư? Hâm mộ ông ấy có đứa con giỏi như ta”.