Trong một tửu quán nhỏ ở thành cổ.
Bên ngoài trời đang mưa, người đi đường vội vã.
Trong quán rượu, Diệp Huyên ngồi tựa bên cửa sổ, trước mặt hắn là một quyển trục màu đen.
Bên trong là tin tức của Yêu Thần giới được hắn dùng một tinh mạch đổi được, rất chi tiết.
Yêu Giáo!
Yêu Giáo nằm ở Yêu Thần giới, dưới Yêu Thần giới còn có Thập Vực, Thập Vực đại diện cho mười Yêu Vương, mỗi một vị Yêu Vương có cảnh giới thấp nhất cũng là Trụ Tâm Cảnh tầng năm! Chẳng những thế, mỗi một vị Yêu Vương còn thống trị vô số cường giả yêu thú.
Ngoài Thập Vực còn có Yêu Thần Điện.
Trong Yêu Thần Điện này có bốn Điện chủ, bốn Điện chủ là một nhân vật tựa như thần trong Yêu Giáo.
Vì bốn Điện chủ đều là Trụ Tâm Cảnh tầng sáu!
Ngoài ra, bốn Điện chủ còn quản lý cường giả tinh nhuệ nhất của Yêu Giáo. Có một điều đáng nói là Vân Xuyên kia là người của Cổ Yêu Thần Điện – một trong tứ đại điện.
Diệp Huyên lật tới trang cuối, trang cuối cùng chỉ có hai chữ: Giáo chủ.
Mà ngoài hai chữ này thì không còn gì nữa cả!
Giáo chủ!
Giáo chủ Yêu Giáo thần bí đến mức nào?
Có thể nói, ngoài bốn Điện chủ, toàn bộ Yêu Giáo không có ai từng gặp vị Giáo chủ này.
Nếu không vì hàng năm bốn Điện chủ đều phải lạy chầu Giáo chủ này, thì thậm chất rất nhiều người đều cho rằng hoàn toàn không có Giáo chủ…
Diệp Huyên đóng quyển trục lại, im lặng.
Một lát sau, hắn cầm chung trà trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Dưới tình huống không gọi người, hắn có thể chiến thắng Yêu Giáo này không?
Có thể không?
E là hơi khó!
Hắn vốn cho rằng Vân Xuyên cũng có thể xem như cấp cao ở Yêu Giáo, nhưng bây giờ xem ra ở Yêu Giáo, hắn ta chỉ có thể xem như một nhân vật nhỏ bé mà thôi!
Diệp Huyên trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hắn đưa ra một kết luận!
Không thể đánh lại!
Vẫn nên trốn thì tốt hơn!