Diệp Huyên cũng khá là ngỡ ngàng!
Cứ thế mà giết rồi á?!
Trong ấn tượng của hắn, tính tình Tần Quan rất tốt, ít khi tức giận, bởi thế nên hắn không ngờ Tần Quan lại thực sự gi3t chết Thiên Cơ.
Không chỉ có Diệp Huyên, ngay cả Thiên Mục cũng lập tức ngây ra như phỗng.
Cứ thế mà giết luôn ư?
Không hề giữ mặt mũi cho người ta?!
Sau khi giết Thiên Cơ, ánh mắt Thần Tụ chuyển đến trên người Thiên Mục, có phần bất thiện.
Thiên Mục quay đầu nhìn Tần Quan, sắc mặt vô cùng khó coi: “Tần Các chủ, thật sự phải làm đến mức này sao?”
Tần Quan mỉm cười: “Thiên Mục thành chủ, ta dẫn bằng hữu tới Đại Thiên Vực, mà con của ông lại âm thầm điều tra hắn, không chỉ vậy mà còn cố ý sai thuộc hạ đến gây sự với hắn…”
Dứt lời, nàng ta lắc đầu: “Thiên Mục thành chủ, ta rất ghét kiểu đó”.
Thiên Mục nhìn chằm chằm Tần Quan, cố nén giận: “Tội của nó đáng chết sao?”
Tần Quan khẽ thở dài: “Thiên Mục thành chủ, trước đây ông đã từng giúp đỡ lúc ta sáng lập Tiên Bảo Các, nếu không phải vậy thì hôm nay ta sẽ không ra mặt đâu! Ông cho rằng ta ra mặt là đang hại ông và Thiên Cơ Thành sao?”
Nói tới đây, nàng ta lắc đầu: “Ta đang cứu ông và Thiên Cơ Thành đấy!”
Đám người: “…”
Phải nói rằng, giờ phút này, sắc mặt của những người có mặt đều có phần quái dị.
Giết con trai người ta xong mà lại kêu là muốn tốt cho người ta?!
Lúc này, tháp nhỏ khẽ thở dài: “Khủng bố vậy đó…”
Diệp Huyên trầm mặc.
Tần Quan quay đầu nhìn Thiên Mục: “Thiên Mục thành chủ, nếu ông cảm thấy không phục thì cứ việc đánh nhau, Tiên Bảo Các bọn ta sẽ theo đến cùng!”