Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết”.
Mắt Thần ngạc nhiên hỏi lại: “Không biết?”
Diệp Huyên cười: “Đi đến đâu tính đến đó”.
Mắt Thần: “…”
Trong tinh không, hai người tăng tốc độ lên đến cực hạn.
Nửa tháng sau.
Diệp Huyên và Mắt Thần đều hơi đau đầu, vì nửa tháng qua họ đã đi qua mấy chục tinh vực, nhưng những tinh vực này đều không có sự sống, càng không có nền văn minh.
Ở một nơi nào đó trong tinh không yên ắng, Mắt Thần nhìn xung quanh rồi cất tiếng: “Diệp huynh, không phải chúng ta lạc đường rồi đấy chứ?”
Diệp Huyên nhìn quanh, gật đầu: “Ta thấy cũng có khả năng này”.
Mắt Thần: “…”
Đúng lúc này, đằng xa đột nhiên xuất hiện một vài hơi thở mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, ban đầu hai người sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng được thấy người sống!
Lúc này, thời không trước mặt hai người đột nhiên bị xé rách, tiếp đó ba người đàn ông mặc áo bào đen bước ra.
Cả ba đều là Niệm Thông Cảnh!
Người đàn ông áo đen đi đầu quan sát Diệp Huyên và Mắt Thần: “Hai vị là?”
Diệp Huyên chắp tay: “Chúng ta bị lạc, xin hỏi các hạ đây là đâu?”
Bị lạc!
Người đàn ông áo đen khẽ cau mày: “Hai người từ đâu tới?”
Diệp Huyên đáp: “Đại Ma Thiên Vực”.
Người áo đen lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ’.
Diệp Huyên cười hỏi: “Thế nơi này là đâu?”
Người đàn ông áo đen đáp: “Đây là Bạch Trú giới”.
Bạch Trú giới?
Diệp Huyên khẽ cau mày: “Có liên quan đến Vĩnh Dạ giới không?”
Nghe vậy, người áo đen nheo mắt, một luồng thần thức khoá chặt Diệp Huyên: “Ngươi biết Vĩnh Dạ!”
Đầy ý thù địch!
Mắt Thần ở bên cạnh đang định lên tiếng thì Diệp Huyên đã cười đáp: “Chỉ nghe thôi, chưa tới bao giờ”.
Người áo đen nhìn Diệp Huyên, không lên tiếng.
Diệp Huyên cười bảo: “Chúng ta thật sự đến từ Đại Ma Thiên Vực”.
Người đàn ông áo đen im lặng một lát rồi bảo: “Các ngươi tiếp tục đi về phía trước sẽ tới Bạch Trú giới, nhưng ta không khuyên các ngươi tới đó, vì lai lịch của các ngươi không rõ, Bạch Trú giới sẽ không cho các ngươi vào đâu”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao?”