Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen.
Lúc này Tiểu Dung lại nói: “Đừng nói Thiên Bộ giới, dù là ở vũ trụ Biên Duyên, Đạo Môn cũng rất thảm. Bây giờ hình như Đạo Môn chỉ còn lại mấy chục người thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là rất thảm. Cô có thể đưa ta tới Đạo Môn xem được không?”
Tiểu Dung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không đến Thiên Bộ giới nữa à?”
Diệp Huyên cười: “Tạm thời không đi nữa”.
Tiểu Dung cười: “Được rồi”.
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn cô gái trước mặt, khẽ cười rồi đi theo.
Một lúc sau, Tiểu Dung đưa Diệp Huyên lên một đỉnh núi, hắn nhìn thấy một vài cung điện đơn sơ trên đỉnh núi, mà phía trước toà đại điện ở chính giữa trăm trượng có một cánh cổng đá, trên cổng đá có hai chữ: Đạo Môn!
Đạo Môn!
Nhìn cảnh trước mắt, Diệp Huyên không khỏi thở dài trong lòng.
Rốt cuộc Đạo Môn này phát triển thế nào vậy?
Sao lại thảm thế này?
Thực sự quá khó tin!
Đúng lúc này, một ông lão bước ra, nhìn về phía Diệp Huyên và Tiểu Dung, ông ta cau mày: “Hai người là ai?”
Diệp Huyên xoè tay ra, đạo ấn xuất hiện trong tay hắn.
Ông lão nhìn đạo ấn trong tay Diệp Huyên với vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Huyên thảng thốt: “Ông không biết?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, vẻ mặt cảnh giác: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Diệp Huyên cạn lời.
Chết tiệt!
Sao có thể không biết chứ?
Diệp Huyên giơ đạo ấn trong tay lên: “Ông chắc chắn ông không biết nó?”
Ông lão cau mày, quan sát kỹ lưỡng đạo ấn trong tay Diệp Huyên, sau đó lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên im lặng.
Thế mà ông lão này lại không biết đạo ấn!
Tiểu Dung ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Bây giờ các ông tin phụng ai?”
Ông lão trầm giọng đáp: “Chủ nhân bút Đại đạo”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Chủ nhân bút Đại đạo từng nói với ta Đạo Môn đều do ta quản, ông tin không?”
“To gan!”
Ông lão nổi trận lôi đình: “Ngươi… Ngươi dám có ý đồ với Đạo Môn của ta! Đạo Môn của ta và các hạ không thù không oán, vì sao các hạ lại làm như vậy?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta thật sự biết chủ nhân bút Đại đạo mà”.
“Vớ vẩn!”