Điều này làm cho cao thủ của Chân thế giới không thể không đi cướp vũ trụ khá để tìm đường sống.
Suy cho cùng, dù là linh vũ trụ hay chúng sinh, cả đời đều chỉ làm một việc: tồn tại!
Chúng sinh phải sinh tồn, linh vũ trụ phải tồn tại.
Diệp Huyên đột nhiên hiểu tại sao chủ nhân bút Đại Đạo không nhúng tay vào rồi.
Cứu cừu thì sói chết đói!
Đây là công bằng ư?
Ánh mắt Diệp Huyên trở nên mờ mịt.
Tần Quan chợt nói: “Tiểu Huyên Tử!”
Diệp Huyên tỉnh táo, nhìn Tần Quan, nàng ta cười: “Cũng vì sống sót thì không có đúng hay sai, chỉ có mạnh hay yếu, kẻ mạnh thì sống, đó là một trong quy luật của vũ trụ rồi!”
“Đúng!”
Tiểu tinh linh bên cạnh đột nhiên nó: “Tỷ tỷ này nói rất đúng, Diệp Huyên ca ca, ngươi đừng nhân từ, ta cho ngươi biết, nếu thực lực ngươi yếu thì khổ lắm, sự độc ác của linh vũ trụ, ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Cực kỳ tàn độc ấy!”
Diệp Huyên cười giễu.
Đúng vậy!
Mẹ nó!
Hiện tại mình mới là kẻ yếu!
Nhân từ sao?
Đây không phải thứ mà một kẻ yếu nên có.
Mình đúng là chập mạch mà!
Bây giờ mình nên làm gì?
Nên gia tăng thực lực, sau đó giúp chúng sinh phía sau mình sống sót.
Thần linh tới giết thần linh, linh vũ trụ tới thì giết linh vũ trụ.
Sống sót mới là chuyện phải làm.
Theo lời y, mọi thứ phát triển tới bây giờ thì không có đúng sai.
Đơn giản thế thôi!
Chỉ có người mạnh mới sống sót.
Đến lúc này, Diệp Huyên mới hiểu rõ, thả lỏng bản thân.
Thấy vậy, Tần Quan mỉm cười: “Ta vừa mới dùng vân cầu ghi chép lại những chuyện cần thiết, đến lúc đó ta sẽ truyền lại những chuyện đã xảy ra ở nơi này về đại lục Tiểu Quan, cho họ hiểu rõ tất cả!”
Diệp Huyên gật đầu: “Điều này là cần thiết!”
Tần Quan cười: “Là vô cùng cần thiết!”
Diệp Huyên nói: “Cô xử lý là ổn rồi!”
Tần Quan gật đầu.
Ba người tiếp tục đi tới chỗ tòa thành cổ nơi xa.