Nghe vậy, Việt công tử nhíu chặt mày!
Lúc này hắn ta mới nghĩ đến, tu vi hắn ta hoàn toàn không có, không những vậy, ngay cả nhẫn chứa đồ cũng không dùng được!
Dùng nhẫn chứa đồ cũng cần có linh khí!
Sắc mặt Việt công tử chùng xuống!
Tín công chúa nói: “Chúng ta phải nghĩ cách giải trừ cấm chế nơi này, nếu không, chúng ta cũng không thể mang thứ gì đi được! Hơn nữa, nơi này không đơn giản như vậy, chuyện lấy bảo vậy, trước tiên đừng vội!”
Nói xong, nàng ta bỗng nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Không vội! Không vội! Ta cũng không vội!”
Tín công chúa cười nói: “Vậy chúng ta vào trong tháp xem xem!”
Nói rồi, nàng ta đi vào trong tháp.
Việt công tử nhìn Diệp Huyên, sau đó cũng đi vào theo!
Diệp Huyên nói trong lòng: “Bút nhỏ, ngươi có thể cảm nhận trong tháp có nguy hiểm gì không?”
Bút nhỏ nói: “Không có nguy hiểm!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó đi vào theo!
Bút nhỏ lại nói: “Người yên tâm, muội muội người che chở người, người đi đâu cũng chẳng có nguy hiểm! Đối với bất kỳ nơi nào thì người mới là nguy hiểm đấy!”
Diệp Huyên: “…”
Sau khi đi vào tháp, Diệp Huyên phát hiện, tầng thứ nhất tháp này có đây sách cổ!
Kho sách?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, hắn đi đến bên cạnh tùy ý lấy một cuốn sách cổ, mở ra xem, thế nhưng lại xem không hiểu gì!
Căn bản không phải chữ thời đại này!
Tín công chúa đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng cầm lấy một cuốn sách cổ bên cạnh, nhìn một lúc, nàng ta cười nói: “Văn Sử!”
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa: “Văn Sử?”
Tín công chúa gật đầu: “Một tác phẩm văn học!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi xem hiểu được sao?”
Tín công chúa gật đầu: “Lúc trước khi ở trong thời không Tuế Nguyệt, ta từng tiếp xúc với người của thời đại này, đã học hỏi chữ viết thời đại bọn họ”.
Diệp Huyên cười nói: “Dạy ta!”
Tín công chúa gật đầu, nàng ta điểm tay vào giữa trán Diệp Huyên!
Ầm!