Tà ác!
Mộ Châu sợ hãi nhìn Diệp Huyên, đây là kiếm ý gì vậy?
Trong khoảnh khắc khi nãy, trong đầu ông ta xuất hiện rất nhiều suy nghĩ tà ác, tâm trí cũng bị ảnh hưởng!
Mộ Châu nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin, lúc này ông ta mới phát hiện thì ra mình đã đánh giá thấp thiếu niên trước mắt rồi!
Diệp Huyên nhìn Mộ Châu: “Quỷ Môn ở đâu?”
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Mộ Châu lấy lại tinh thần, ông ta do dự một lát, sau đó nói: “Diệp công tử, ta biết cậu muốn cứu muội muội, nhưng ta nhất định phải nhắc nhở cậu, Quỷ Môn này không đơn giản đâu”.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tiền bối chỉ cần cho ta biết Quỷ Môn ở đâu là được”.
Mộ Châu khẽ thở dài, sau đó nói: “Quỷ Môn ở trên một ngọn Quỷ Sơn cách phía bắc Vị Ương Thành ba nghìn dặm!”
Diệp Huyên đứng dậy muốn đi ngay, Mộ Châu chợt nói: “Không biết Diệp công tử có thể nghe ta khuyên một câu không?”
Diệp Huyên dừng bước: “Tiền bối cứ nói”.
Mộ Châu nói: “Quỷ Môn không đơn giản, dù ở Thiên Vực bọn họ không nổi tiếng bằng nhà Độc Cô và nhà họ Cổ, nhưng đây chỉ vì bọn họ che giấu thực lực thôi. Cậu nghĩ xem, bọn họ có thể im hơi lặng tiếng cướp người từ nhà họ Cổ, có thể là người đơn giản sao?”
Diệp Huyên nói: “Nếu tiền bối có gì muốn nói, ta xin rửa tai lắng nghe, ghi nhớ ơn tình này!”
Mộ Châu nhìn Diệp Huyên, ông ta là đang đợi câu nói này của hắn: “Diệp công tử, Vị Ương Cung và Thánh Địa là thế lực công khai, mà trong đó, đương nhiên Vị Ương Cung chính là thế lực đứng đầu. Còn Quỷ Môn chính là thế lực ngầm, bên trong thế lực ngầm, bọn họ chỉ đứng sau Bạch Y Tông. Nói cách khác, bọn họ tương đương với Thánh Địa, đương nhiên thực lực cũng khó mà biết được”.
Nói đến đây, ông ta im lặng một lúc rồi tiếp tục: “Hơn nữa, bọn họ cũng có làm ăn, đương nhiên đều là mấy chuyện làm ăn liên quan đến người chết, ngay cả Vị Ương Cung cũng có qua lại với bọn họ, Bách Hiểu Các của ta cũng thế!”
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện làm ăn gì?”
Mộ Châu trầm giọng nói: “Buôn bán linh hồn, hoặc đắp nặn hồn phách… Luyện chế thi thể, đắp nặn quỷ thể vân vân… Nói chúng là sức ảnh hưởng của bọn họ cũng rất lớn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Độc Cô Huyên: “Người ở lại đây!”
Độc Cô Huyên muốn nói lại thôi, cuối cùng, bà ấy gật đầu.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tiền bối, làm phiền rồi”.
Mộ Châu nhìn Độc Cô Huyên, sau đó đáp: “Yên tâm, Bách Hiểu Các ta sẽ bảo vệ bà ấy!”
Diệp Huyên gật đầu: “Cảm ơn!”
Nói xong, hắn dẫn theo Đế Khuyển biến mất.
Mộ Châu nhìn theo hướng Diệp Huyên rời đi, rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
…
Bên ngoài Vị Ương Cung, Đế Khuyển đột nhiên hỏi: “Không sợ Bách Hiểu Các làm hại đến bà ấy à?”
Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Nếu ta còn sống, bọn họ sẽ không dám!”
Đế Khuyển nói: “Có người đi theo”.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi bảo: “Có lẽ Bách Hiểu Các muốn biết lá bài tẩy của ta, không chỉ bọn họ, rất nhiều thế lực cũng muốn biết”.
Đế Khuyển nhìn Diệp Huyên: “Đại ca, rốt cuộc lá bài tẩy của ngươi là gì? Có thể cho ta biết không?”
Diệp Huyên nói: “Người sợ à?”
Đế Khuyển giận dữ đáp: “Đi theo ngươi có thể không sợ à? Từ đầu đến giờ, ngươi nói xem có bao nhiêu người muốn giết ngươi rồi?”
Lúc đầu, nó cảm thấy đi theo Diệp Huyên cũng không sao, dù sao thì sau ba năm đã có thể rời đi. Nhưng bây giờ nó phát hiện chuyện này cũng không hề đơn giản. Tên ranh con này rất giỏi gây sự! Gần như mỗi ngày đều phải đánh nhau! Hơn nữa kẻ thù còn ngày càng mạnh, ngày càng nhiều, tiếp tục như vậy, e rằng mình sẽ bị tên này hại chết!
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đế Khuyển tiền bối yên tâm, ta có người chống lưng!”
Đế Khuyển nhìn Diệp Huyên: “Nàng ta đã rời đi rồi, ngươi còn có lá bài tẩy gì nữa?”
Diệp Huyên nói: “Tiền bối giúp ta, ta xin nhớ kỹ trong lòng”.
Đế Khuyển khẽ thở dài: “Tiểu tử, khoảng thời gian này, ta phát hiện chuyện ngày càng không đơn giản, có quá nhiều người có ý đồ với ngươi! Bây giờ trong bóng tối có ít nhất ba mươi cao thủ Thánh Cảnh!”
Nói đến đây, nó hơi do dự: “Hay là ngươi gọi nàng ta về đi?”
Nàng ta này đương nhiên là nói Giản Tự Tại!
Diệp Huyên thầm thấy cạn lợi, đương nhiên là ta cũng muốn gọi! Nhưng vấn đề là đi đâu gọi đây?
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Không gọi, chút chuyện nhỏ này nếu cũng làm phiền đến tỷ của ta thì ta thật quá vô dụng rồi!”
Nói xong, hắn nhìn Đế Khuyển: “Ngươi cũng sẽ bị tỷ ấy xem thường!”
Đế Khuyển: “…”
Diệp Huyên và Đế Khuyển nhanh chóng đi tới Quỷ Sơn.
Âm u, hoang vắng!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên!
Quỷ Sơn cũng không lớn lắm, nhưng xung quanh cực kỳ âm u, vì trên Quỷ Sơn đâu đâu cũng có mộ, những ngôi mộ đầy khắp nơi, nhìn mà thấy sợ.
Hơn nữa trên đỉnh Quỷ Sơn cũng bị một đám mây đen che khuất, điều này khiến Quỷ Sơn có vẻ càng âm u hơn.
Gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương!
Đế Khuyển nhìn một vòng xung quanh: “Nơi này không đơn giản đâu”.
Diệp Huyên gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên Quỷ Sơn: “Tại hạ Diệp Huyên muốn đòi một người từ Quỷ Môn”.
Sau một thoáng yên tĩnh, một giọng nói vang lên từ trên đỉnh núi: “Cút!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Khuyển: “Phá núi!”
Đế Khuyển lập tức vỗ một cái xuống đất.
Ầm!
Mặt đất rung lên dữ dội, sau đó, mặt đất bắt đầu nứt ra, đồng thời lan về phía Quỷ Sơn xa xa, lúc lan tới dưới chân Quỷ Sơn, một hư ảnh lặng lẽ xuất hiện, hư ảnh giậm nhẹ chân phải một cái.
Ầm.
Mặt đất lại rung lên một lần nữa, nguồn sức mạnh Đế Khuyển phát ra ngoài lập tức biến mất.
Hư ảnh chắp hai tay sau lưng: “Diệp Huyên, Quỷ Môn ta chưa từng trêu vào ngươi, ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Diệp Huyên nói: “Muội muội của ta ở trong tay Quỷ Môn, đúng không?”
“Hả?”
Hư ảnh hỏi: “Muội muội của ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Diệp Huyên ta cũng không muốn đối địch với Quỷ Môn, mong Quỷ Môn trả muội muội ta lại, ta sẽ rất biến ơn”.
Danh Sách Chương: