Đinh Thược Dược lại quay sang Trương Văn Tú: “Còn nàng?"
Người đàn ông áo xanh trầm ngâm một hồi: “Cho theo Tú tỷ!”
Đinh Thược Dược mỉm cười: “Cũng thỏa đáng”.
Sau đó bà nhìn Diệp Liên.
Người đàn ông áo xanh lại ngẫm nghĩ: “Nàng đi theo ta”.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về!
Diệp Liên tuy không phải con ruột y nhưng y biết tình cảm giữa nàng và Diệp Huyên sâu nặng nhường nào.
Diệp Huyên nghe vậy không khỏi mừng rỡ vô cùng. Diệp Liên đi theo cha thì sau này vô địch là cái chắc.
Bỗng người đàn ông áo xanh quay đầu nhìn sang một hướng nọ, khẽ cau mày: “Đảo ngược thời gian?"
Y khép hai ngón tay lại.
Phập!
Một tia kiếm quang đâm thủng vùng thời không gần đó.
Một dòng máu tươi chậm rãi rỉ ra rồi nhanh chóng biến mất.
Những người khác sửng sốt.
Mộ Niệm Niệm nhìn vào vùng thời không ấy, không biết đang suy nghĩ gì.
Đinh Thược Dược hỏi Người đàn ông áo xanh: “Chuyện gì vậy?"
Y cười: “Không, chỉ là có người ở tương lai dùng đảo ngược thời gian, muốn tái hiện những gì từng xảy ra ở đây mà thôi”.
Đinh Thược Dược nghe vậy thì không nói nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Người đàn ông áo xanh bỗng rút kiếm bổ tới.
Xoẹt!
Một đường hầm thời không xuất hiện ở nơi xa, Diệp Huyên nhìn thấy một cô gái đứng ở phía cuối.
Tuyết tỷ!
Nơi xa, nàng như cảm nhận được gì đó mà quay phắt lại rồi nhanh chóng bỏ chạy, nào ngờ đã bị kiếm quang khóa lại.
Dương Niệm Tuyết tròn mắt nhìn người đàn ông áo xanh: “Cha?!"
Người đàn ông áo xanh nhàn nhạt hỏi: “Còn có mặt mũi gọi ta là cha? Con từ bé đã đi theo ta, vậy mà bây giờ không đánh lại đệ đệ mình, không thấy mất mặt sao?"
Dương Niệm Tuyết bất mãn: “Đệ đệ chỉ biết ra vẻ, lúc nào cũng chạy đi nhờ Thiên Mệnh, con làm sao mà bằng chứ?!"
Mặt Diệp Huyên đen sì.