Điều khiến ông ta khiếp sợ nhất là Thần Đạo Lĩnh lại không hề tức giận!
Thần Đạo Lĩnh quan sát Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Thực lực của Diệp công tử tiến bộ không ít!”
Diệp Huyên cười chứ không đáp.
Thần Đạo Lĩnh quay đầu nhìn về phía Hung Nghê, nhìn Hung Nghê, ý cười trong mắt nàng ta cũng dần trở thành sự nặng nề: “Không biết cô nương xưng hô thế nào?”
Hung Nghê cười hỏi: “Ngươi là đời sau của Thần Đạo Minh!”
Thần Đạo Lĩnh cười hỏi: “Cô nương biết tổ tiên của ta sao?”
Hung Nghê gật đầu: “Biết! Tổ tiên của ngươi rất ghê gớm, còn ngươi thì…”
Nói đến đây, nàng ta quan sát Thần Đạo Lĩnh một lúc rồi cười nói: “Có thể miễn cưỡng chấp nhận được!”
Thần Đạo Lĩnh khẽ mỉm cười: “Tiền bối, đây chỉ là hiểu lầm, chuyện này kết thúc ỏ đây được chứ?”
Hung Nghê quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta nể mặt hắn!”
Diệp Huyên cạn lời.
Người này lại kéo hắn vào!
Thần Đạo Lĩnh quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, xin ngươi nói giúp mấy câu!”
Diệp Huyên nhìn Thái Nhất Ngôn: “Ông ta muốn giết ta!”
Thần Đạo Lĩnh quay đầu nhìn về phía Thái Nhất Ngôn, Thái Nhất Ngôn vội nói: “Diệp công tử, đây chỉ là hiểu lầm, ta đến đây là vì muốn gặp cậu!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Gặp ta?”
Thái Nhất Ngôn vội vàng gật đầu: “Đúng thế, từ lâu đã nghe Diệp công tử là rồng phượng trong loài người, ta ngưỡng mộ đã lâu, cho nên hôm nay cố ý đến gặp Diệp công tử một lần, bây giờ gặp được, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, ta…”
Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu cười khẽ: “Các hạ không cần phải thế, các hạ chỉ cần biết là ai gi3t chết người của Thái Nhất tộc là được!”
Thái Nhất Ngôn vội vàng gật đầu: “Ta biết rồi! Chuyện này không liên quan gì đến Diệp công tử cả!”
Diệp Huyên cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Thiên Uyên thánh nữ: “Thánh nữ, chúng ta không đi đến Thiên Uyên Thánh Môn nữa, xin tạm biệt ở đây!”
Thiên Uyên thánh nữ khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Huyên lắc đầu cười, không nói gì.
Lúc này, Hung Nghê cười nói: “Hắn vốn muốn dẫn ta đến Thiên Uyên Thánh Môn, sau đó mượn tay các ngươi tiêu diệt ta, nhưng bây giờ hắn phát hiện, dù là Thần Đạo Quốc hay Thiên Uyên Thánh Môn cũng không thể tiêu diệt ta, hiểu rồi chứ?”
Thiên Uyên thánh nữ nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn Hung Nghê: “Đi thôi!””
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Hung Nghê li3m kẹo hồ lô, sau đó đuổi theo.
Thấy hai người rời đi, Thái Nhất Ngôn lập tức thở phào nhẹ nhõm, như nghĩ đến điều gì, ông ta nhìn về phía Thần Đạo Lĩnh: “Bệ hạ, rốt cuộc Diệp công tử kia là ai?”