Dù sao hắn cũng là yêu nghiệt siêu cấp có thể so sánh với người nghịch hành.
Mà những cường giả Đạo Minh Cảnh của Vĩnh Dạ Thành đang có mặt khi nghe lời này của Thiên Yếm, sắc mặt đều trở nên hơi khó coi.
Đều là lão yêu quái vạn năm, sao họ lại không hiểu ý của Thiên Yếm?
Nếu là yêu nghiệt như Diệp Huyên, Hàn Giang cho hai tinh mạch, họ thật sự không có ý kiến, dù sao Diệp Huyên cũng là yêu nghiệt siêu cấp có thể so sánh với người nghịch hành. Nhưng Thiên Yếm và Mắt Thần thì sao? Nếu vừa mới tới đã cho hai tinh mạch, vậy những người đã phấn đấu bao nhiêu năm ở Vĩnh Dạ Thành phải làm sao?
Trên mặt một vài cường giả Đạo Minh Cảnh đã bắt đầu không giấu được vẻ tức giận.
Sắc mặt Thiên Yếm cũng hơi trầm xuống, nàng ta biết mình gây chuyện không ổn rồi.
Nàng ta nhìn Diệp Huyên, trong mắt mang theo ý xin lỗi và lo lắng, lo Diệp Huyên tức giận, trách mình giở thói khôn vặt.
Xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.
Lúc này, Diệp Huyên chợt kéo cánh tay Hàn Giang, cười nói: “Hàn thành chủ, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, sau này chúng ta từ từ nói, đều là người một nhà, không có gì không thể thương lượng, ông thấy sao?”
Hàn Giang nhìn Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế! Chúng ta từ từ nói! Từ từ nói! Đi, chúng ta về Vĩnh Dạ Thành đã!”
Về Vĩnh Dạ Thành!
Đoàn người trở về Vĩnh Dạ Thành, khác với Bạch Trú Thành, bầu trời của Vĩnh Dạ Thành quanh năm tối tăm, mang theo cảm giác ngột ngạt.
Diệp Huyên thực sự hơi tò mò về Bạch Trú Thành và Vĩnh Dạ Thành, vì trực giác nói cho hắn biết giữa hai thành chắc chắn có mối liên hệ nào đó, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Hàn Giang giải tán đám đông rồi dẫn ba người phía Diệp Huyên lên tường thành của Vĩnh Dạ Thành.
Hàn Giang cười khẽ: “Diệp tiểu hữu, ta vào thẳng vấn đề nhé”.
Nói rồi ông ấy nhìn hai người phía Thiên Yếm: “Hai vị đều là Đạo Minh Cảnh, hơn nữa đều rất xuất sắc, phải nói là vô cùng xuất sắc, nhưng ta không thể cho hai người hai tinh mạch được, ít nhất là bây giờ không thể. Vì nơi này của chúng ta cũng giống như Bạch Trú Thành, muốn tinh mạch đều có yêu cầu nhất định. Những người vừa nãy đã phấn đấu ở nơi đây rất lâu rất lâu, thậm chí có người đã phấn đấu cả nghìn năm nhưng vẫn chưa có được tinh mạch. Nhưng hai người vừa tới, ta đã cho hai người tinh mạch, những người đó sẽ không phục”.
Thiên Yếm khẽ gật đầu: “Lời nói lúc trước hơi đường đột, ta xin lỗi”.
Hàn Giang cười bảo: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của cô nương, vì ta cũng từng đi lên từ Đạo Minh Cảnh”.
Nói xong ông ấy nhìn Diệp Huyên: “Diệp tiểu hữu, nếu cậu cần tinh mạch thì ta có thể cho”.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chúng ta làm theo quy định đi”.