Tín công chúa khẽ cười: “Có thể! Nói thật, ta cũng muốn xem thử thực lực của Diệp công tử!”
Nói rồi, nàng ta nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đổi địa điểm?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Ba người đang định rời đi thì lúc ấy, chân trời phía xa bỗng xuất hiện một luồng hơi thở mạnh mẽ, tiếp đó, một người đàn ông trung niên bỗng đạp không đi đến.
Nhìn thấy người đến, Tín công chúa lập tức nhíu mày.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì.
Trên trời, ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn thẳng Diệp Huyên: “Ngươi là Diệp Huyên?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lạnh băng: “Ta đợi ngươi rất lâu rồi!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi là từ Tân Nguyệt Giáo?”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên vô cảm: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Ngươi có thể ra tay rồi!”
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Tín công chúa bên cạnh, sau đó nói: “Tín công chúa, người này giết liên tục mấy người của Tân Nguyệt Giáo ta, thì này, Tân Nguyệt Giáo ta không thể không báo, vì vậy, ta hy vọng ngươi đừng nhúng tay vào, tránh phá vỡ hữu nghị giữ Tân Nguyệt Giáo và Đế quốc Cổ!”
Tín công chúa do dự chốc lát rồi nói: “Ngươi có muốn cân nhắc lại không? Diệp công tử… Hắn không phải một mình đâu!”
Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói: “Vậy thì sao chứ? Hôm nay, hắn nhất định phải chết!”
Tín công chúa hoàn toàn cạn lời!
Nhắc nhở ngươi đến vậy rồi! Ngươi vẫn cố chấp!
Chậc!
Tín công chúa thở dài trong lòng: “Hắn thật sự không phải một mình…”
Nói rồi, nàng ta còn nhìn sang Trịnh điện chủ bên cạnh.
Trên trời, người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Tín công chúa yên tâm, ta cũng không phải một mình!”
Tín công chúa: “…”