Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Các vị, ta cũng không che giấu làm gì nữa, thật ra, đúng là có người đứng đằng sau ta, còn về thực lực của người đó thì chắc mọi người nhìn thanh kiếm trong tay ta là đã biết rồi. Ta nói những điều này không có ý gì khác, nếu như các vị muốn nhằm vào ta thì cũng không sao cả, dù sao thì ta cũng sẽ liều mạng trước, nếu đánh không lại thì ta sẽ gọi người đến, dù gì thì bài của ta là vậy, ta tổng kết sơ lại”.
Hắn nói đến đó thì nhìn quanh mọi người tại đó rồi nói: “Ta không biết xấu hổ, các vị cứ tự nhiên”.
Mọi người: “…”
Phàm Giản lại không kiềm được, liếc nhìn Diệp Huyên, nàng ta do dự một lát rồi nói: “Làm người vẫn nên dựa vào bản thân mình”.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Phàm Giản cô nương, hỏi cô chuyện này nhé, các cô đã tu luyện bao lâu rồi?”
Phàm Giản nhìn Diệp Huyên, nói: “Một nghìn một trăm vạn năm”.
Diệp Huyên gật đầu, nói: “Ta chỉ mới tu luyện chưa tới một trăm vạn năm. Xin hỏi ta phải làm sao mới có thể dùng thời gian một trăm vạn năm để đuổi kịp các cô đây?”
Phàm Giản im lặng.
Lúc này Diệp Huyên nhìn sang Mục Ma đang liên tục nhìn mình chằm chằm và nói: “Ông già, ông đừng nhìn tôi như vậy nữa, ta hỏi ông, ở tuổi của ta, ông có ưu tú được như ta không?”
Mục Ma nói với vẻ chế giễu: “Ta đâu có nhiều chỗ dựa được như ngươi”.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Vậy thế này được không? Bây giờ ông tự hạ cảnh giới của mình xuống, trở thành Thần Thể cảnh, không được dùng thời không tầng mười hai, ta không dùng đến thanh kiếm trong tay mình, cũng không dùng bất cứ vật ngoài thân nào, chúng ta đấu một trận công bằng, được không?”
Đánh một trận công bằng.
Mục Ma nheo hai mắt, nói: “Thật không?”
Diệp Huyên gật đầu, nói: “Thật”.
Mục Ma đang định nói thì lúc này, Võ Linh Mục đột nhiên lên tiếng: “Mục Ma, ngươi thấy tên này thế nào?”
Mục Ma nhìn sang Võ Linh Mục, nói: “Ý gì đây?”
Võ Linh Mục thở dài, nói: “Trông tên nhóc này có vẻ lông bông nhưng thực tế lại là một tên mưu mô, hắn dám nói như thế với ngươi chứng tỏ nhất định hắn nắm chắc phần thắng. Nếu như hắn không chắc chắn thì hắn nhất định sẽ không ngang nhiên khiêu chiến với ngươi. Nếu như ngươi giao đấu với hắn, nếu thắng thì người đời sẽ nghĩ đó là chuyện đương nhiên, nhưng nếu ngươi thua, dù cho ngươi không chết thì ngươi có chịu mất mặt nổi không? Hơn nữa, chuyện này sẽ khiến ngươi nảy sinh tâm ma, cực kỳ bất lợi cho việc tu luyện sau này của ngươi. Nhưng nếu như hắn thua ngươi, với độ lì lợm của hắn, hắn sẽ không có bất cứ tâm ma gì, một người không biết xấu hổ thì chắc chắn sẽ không so đo chuyện thắng thua, nhưng ngươi thì không làm được điều đó”.
Sát ý thoáng qua trong mắt Mục Ma, ông ta đang định nói thì Võ Linh Mục lại nói: “Ngươi không giết được hắn”.
Mục Ma lạnh lùng nói: “Tại sao?”
Võ Linh Mục mỉm cười, nói: “Nhìn thấy thanh kiếm đó không? Giống như những gì hắn nói, sau lưng hắn có người, hơn nữa, mỗi khi ta có ý muốn giết hắn thì trong lòng ta liền có cảm giác bất an”.
Bất an.
Mục Ma nghe đến đó thì vẻ mặt hơi khó coi.
Thực lực của Võ Linh Mục mạnh hơn ông ta nhiều mà Võ Linh Mục lại có cảm giác đó, chứng tỏ đúng thật là có người đứng sau tên nhóc này.