Thứ này rất bổ!
Không lâu sau, Diệp Huyên lấy ra hai mươi phần gan rắn, không những vậy, hắn còn lột da những con rắn đó rồi làm thành một áo khoác da rắn lớn, hắn còn làm cả một đôi giày da rắn.
Advertisement
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Diệp Huyên nhìn dãy núi trước mắt.
Hắn biết, dãy núi này chắc chắn vô cùng nguy hiểm, muốn vượt qua dãy núi này, với năng lực hiện tại của hắn thì căn bản không làm được!
Advertisement
Một lúc sau, đột nhiên Diệp Huyên nhặt một ít lá khô bên cạnh khu rừng.
Trước quán rượu, Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn muốn làm gì?”
A Mục im lặng.
Giang thúc quay đầu nhìn vào hố đen, hình ảnh bên trong là Diệp Huyên đang cầm một cành cây khô cố sức xoay, khoảng chừng một khắc sau, lá khô trước mặt hắn bỗng bốc cháy.
Giang thúc nhẹ giọng nói: “Hắn muốn đốt lửa nấu ăn sao?”
Ngay lúc đó, đột nhiên Diệp Huyên tạo ra một cây đuốc, sau đó châm lửa đốt khu rừng…
Thấy vậy, Giang thúc sửng sốt nói: “Hắn… Hắn muốn đốt núi! Hắn điên rồi sao? Hắn tàn nhẫn vậy sao?”
A Mục nhìn Giang thúc, vẻ mặt có phần kỳ lạ: “Sao người lại đồng tình với những yêu thú kia vậy?”
Giang thúc: “…”
Không lâu sau, cả khu rừng đó đều bị đốt cháy.
Ngọn lửa hừng hực lan rộng khắp khu rừng!
Rất nhanh sau đó, sâu trong rừng vang lên từng tiếng kêu gào của yêu thú.
Mà Diệp Huyên thì nằm ườn ở phía rìa sa mạc, không hề động đậy, hắn cứ nhìn khu rừng rậm như vậy.
Ngay sau đó, từ trong khu rừng đó rất nhiều yêu thú chạy ra, đủ các thể loại.
Trong đó còn có rất nhiều yêu thú còn mang theo lửa cháy xém lao ra…
Thoáng chốc, khắp nơi trong khu rừng đều là tiếng kêu la thảm thiết, nhưng ngọn lửa không hề có ý định dừng lại mà còn lan tràn khắp khu rừng.
…
Trước quán rượu, Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn làm như vậy… Có phải là không tốt lắm không?”
A Mục: “…”