Lần ra kiếm này cũng khiến Diệp Huyên như bị vắt kiệt, cả người xụi lơ, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy.
Hắn đã dồn hết toàn lực vào nhát chém này!
Vẫn không lựa chọn dùng kiếm Thanh Huyên.
Đường kiếm cuối cùng mang theo khí thế ngút trời, phá không mà đi.
Bên ngoài, bức tranh cũ trong tay Cổ Khâm bốc cháy.
Một người nghịch.
Một người thuận.
Ai sẽ thắng?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào thế giới bên ngoài đang sắp sửa tan biến.
Bên trong, kiếm của Diệp Huyên đã bay đến trước mặt người nghịch hành.
Ầm!
Vùng thời không trước mặt gã ta lõm vào một lỗ.
Đồng tử người nghịch hành thoáng rụt lại khi thấy Nghịch Hành Chi Lực của mình không tác động được đến kiếm của Diệp Huyên.
Gã tung ra cú đấm bằng tay trái không chút nghĩ ngợi.
Một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn ra từ quả đấm.
Trực tiếp vô cùng.
Không dùng hư chiêu.
Ầm!
Dưới ánh nhìn chăm chú của những người khác, kiếm quang và quyền mang nổ tung.
Diệp Huyên đang nằm dưới đất nhắm mắt lại, ngón cái khẽ đẩy.
Cheng!
Lại một thanh kiếm bay vụt ra từ vỏ kiếm.
Đây là một kiếm cuối cùng của hắn.
Chiêu cuối thật sự.
Hắn đã đi đến đường cùng, sẽ mạo hiểm rất nhiều nếu tung kiếm, nhưng hắn vẫn lựa chọn chém ra.
Một khi đã làm gì thì phải dùng hết toàn bộ sức lực!
Đặc biệt là khi đánh nhau. Nếu ngươi không liều mạng, ngươi có thể mất mạng.
Kiếm vừa ra, khí tức của Diệp Huyên nhanh chóng trở nên yếu ớt, bản thân hắn cũng không tiếp tục đi xem người nghịch hành nữa.
Hắn đã dùng hết toàn lực, nếu vẫn không thể thắng thì cũng hết cách.
Nơi xa, sức mạnh hùng hậu của người nghịch hành không thể ngăn lại thanh kiếm thứ năm của Diệp Huyên, để nó đâm xuyên nắm tay, ghim vào ngực.
Ầm!
Người nghịch hành bay ngược về sau, nào ngờ lại thấy một kiếm nữa lao tới.
Gã ta ngẩng đầu nhìn thanh kiếm thứ sáu, mắt khẽ nheo lại, tay trái mở ra rồi nắm lại.
Ầm!