Ông lão ngập ngừng.
Diệp Huyên cau mày: “Sao vậy?"
Ông lão cười ngượng: “Chúng ta không có”.
Không có?
Diệp Huyên kinh ngạc: “Ông đùa chắc? Không có Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh?"
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy... Nếu có thì công tử đã có thể điều động, nhưng thật sự là không có”.
Diệp Huyên: “...”
Ông lão cười cười: “Chúng ta chỉ làm ăn chứ không đánh nhau”.
Diệp Huyên: “Các người không có sức mạnh thì làm sao đứng vững chân ở nơi này mà không bị bọn họ cướp sạch?"
Ông lão cười: “Họ không dám đụng vào chúng ta là vì Các chủ từng suýt nữa diệt sạch bọn họ, vì vậy tổ tiên của những thế lực đó đều hạ tử lệnh không cho phép trêu vào Tiên Bảo Các”.
Các chủ bí ẩn!
Diệp Huyên im lặng.
Càng lúc càng tò mò về vị Các chú thần bí của Tiên Bảo Các.
Nhưng cũng càng khó chịu.
Má!
Ngươi có quyền điều động cường giả của chúng ta, nhưng chúng ta làm gì có cường giả cho ngươi điều động.
Đậu con mẹ nó luôn!
Tiên Bảo Các này đúng là không phải người phàm!
Ông lão chần chừ rồi nói: “Diệp công tử, nếu còn không đi e rằng lệnh tỷ sẽ gặp nguy...”
Diệp Huyên chán ngán nói: “Yên tâm đi, có chết thì cũng là ta chết trước chứ không đến lượt tỷ ấy đâu”.
Sau đó biến mất ở chân trời.
Ông lão vội nói theo: “Diệp công tử! Ta còn chưa nói nàng ở đâu mà!"
Diệp Huyên lại xuất hiện trước mặt ông ta: “Ở đâu?"
Ông lão: “Biển Hư Khôn, đi vạn dặm về phía tay phải sẽ đến”.
Diệp Huyên gật gù, đoạn như nghĩ đến gì mà hỏi: “Ta có thể mua bảo hiểm thân thể bất trắc gì gì đó không?"
Ông lão lắc đầu: “Không được”.
Diệp Huyên: “Vì ta là khách quý của các ngươi?"
Ông lão lại lắc đầu: “Không. Chúng ta sẽ có đánh giá khi bán bảo hiểm, mà người như Diệp công tử... có mức độ nguy hiểm rất cao, xác suất tử vong cũng cao nên không thể bán cho cậu. Chúng ta sợ... lỗ vốn”.
Diệp Huyên giơ ngón cái: “Chỉ làm ăn không lỗ... Các người được lắm!"
Hắn nói xong thì hóa thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Ông lão: “...”
...