Người đàn ông đờ người ra.
Diệp Huyên đẩy nhẹ tay phải về trước.
Phập!
Kiếm đâm vào da thịt, máu túa ra nhuộm đẫm gương mặt người đàn ông.
Diệp Huyên: “Bây giờ ta đang ức hiếp ngươi đây, ngươi không phải đàn bà chứ?"
Người đàn ông run rẩy: “Ngươi... Đây chính là Thần Cổ tộc!"
Diệp Huyên lắc đầu cười, nhìn khắp bốn phía: “Các ngươi không phục thì cứ lên đánh, ta đang đứng ngay đây thôi”.
Ngang ngược!
Những thanh niên Thần Cổ tộc giận không thể tả, nhưng không ai dám bước lên.
Bởi vì sức mạnh mà Diệp Huyên thể hiện ra vô cùng kinh khủng.
Hắn cười: “Sao? Thần Cổ tộc cũng chỉ biết đấu võ mồm à?"
Một người đàn ông cả giận quát: “Ngươi dám nhục mạ Thần Cổ tộc ta! Ngươi...”
Một tia kiếm quang xuất hiện trước trán ông ta.
Ông ta tức tối nói: “Có bản lĩnh thì giết đi! Ta không sợ chết, ta..”.
Phập!
Kiếm đâm xuyên qua đầu ông ta.
Ầm!
Thân hình ông ta bị xóa đi.
Trực tiếp xóa sổ!
Các cường giả Thần Cổ tộc biến sắc kịch liệt.
Không ai nghĩ rằng Diệp Huyên lại dám giết người ở Thần Cổ tộc.
Cổ Tân lạnh lùng thốt lên: “Các hạ đang xem thường...”
Lời chưa dứt đã thấy một thanh kiếm đặt giữa trán.
Diệp Huyên quay lại: “Ngươi chính là thiên tài yêu nghiệt nhất Thần Cổ tộc bây giờ à?"
Cổ Tân: “Phải”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao yếu xìu vậy?"
Sắc mặt Cổ Tân trở nên dữ tợn: “Ngươi nhục mạ ta?!"
Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi lấy tư cách gì để được ta nhục mạ? Thứ nhất, ngươi thua mà không nhận; thứ nhì, ngươi còn chưa nhìn rõ được sự thật. Đó là ngươi không chọc nổi ta! Có biết vì sao ta đến Thần Cổ tộc không? Vì ta đánh không lại Tộc trưởng của các ngươi, ta chịu thua, nhưng ngươi đánh không lại ta mà còn vênh mặt, bị ngu hay gì?"
Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn đã đâm tới muốn lấy mạng Cổ Tân. Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khổng lồ bỗng bao lấy Cổ Tân, đẩy kiếm ra.
Một ông lão xuất hiện trước mặt gã.
Chính là người vẫn luôn đi theo Tộc trưởng.
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, quá đáng rồi”.