Thấy cảnh này, trong mắt ông lão đạo bào lộ vẻ khó tin: “Sao… Sao ngươi làm được?”
Diệp Huyên tỏ vẻ vô tội: “Ta không làm gì cả!”
Ông lão đạo bào nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Có phải ngươi là Thuỷ Nguyên Cảnh không?”
Thuỷ Nguyên Cảnh?
Nghe vậy, Diệp Huyên thoáng sửng sốt: “Thuỷ Nguyên Cảnh gì cơ?”
Ông lão đạo bào trầm giọng nói: “Ngay cả Thuỷ Nguyên Cảnh của vũ trụ Ngũ Duy mà ngươi cũng không biết ư?”
Vũ trụ Ngũ Duy!
Vũ trụ của Niệm tỷ!
Nghe vậy, Diệp Huyên hơi cạn lời. Mẹ kiếp, nhiều cảnh giới như thế, mình cũng sắp không nhớ nổi nữa rồi, cũng không biết là do tên ngốc nào đặt ra!
Thật ngại quá!
Lúc này, ông lão đạo bào đột nhiên trầm giọng nói: “Ngươi là ai!”
Diệp Huyên nhìn ông ta, hắn do dự một lát, sau đó hỏi: “Diệp Huyên, có từng nghe nói tới không?”
Ông lão nhíu mày: “Diệp Huyên?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão đạo bào im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chưa từng nghe nói tới!”
Diệp Huyên nổi giận.
Me kiếp!
Ông là người của vũ trụ Ngũ Duy mà lại chưa từng nghe đến tên ta ư?
Lúc này, ông lão đột nhiên biến mất, một khắc sau, có tàn ảnh loé lên. Diệp Huyên nhìn về phía trước, lúc này, một lực lượng mạnh mẽ chạy thẳng đến trước mặt hắn.
Diệp Huyên nâng tay lên đỡ.
Ầm!
Một tiếng rên rỉ vang lên, ông lão đạo bào bị đánh lui khỏi đại điện, vừa dừng lại, thân thể ông ta đã vỡ tan, chẳng những thế mà linh hồn cũng gần như trong suốt!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên hơi cạn lời.
Khoảnh khắc khi nãy, hắn thật sự không dùng sức, chỉ muốn đỡ đòn một chút thôi!
Nhưng hắn không ngờ ông lão này lại yếu như vậy, mới chạm nhẹ một cái mà thân thể đã vỡ tan rồi!
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyên, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Nàng ta biết Diệp Huyên rất mạnh, nhưng không biết rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào! Lúc này, một động tác tuỳ ý của Diệp Huyên đã khiến thần hồn của ông lão suýt tan biến…
Lúc này, ông lão ở bên ngoài đại điện hoàn toàn ngơ ngác.
Ông ta bị làm sao vậy?
Thân thể của ông ta đâu?
Một lát sau, cuối cùng ông ta cũng lấy lại tinh thần. Ông ta nhìn Diệp Huyên trong điện, thù hận nói: “Ngươi đợi đấy!”